Lưng đèo gặp lại màu hoa cũ
Sắc tím buồn rơi dưới nắng chiều
Giây lát trái tim như thắt lại
Tưởng chừng đâu đó bóng ngày xưa.
Ta xa làng cũ mấy mươi mùa
Ngày về hương quế chẳng còn đưa
Cỏ dại, rêu lan đầy thềm cũ
Ngoại nằm lạnh lẽo giữa vườn xưa.
Ngày sắp vãn rồi, trời chuyển mưa
Khói bếp nhà ai vướng ngọn dừa
Cánh chim cò lẻ chiều bay vội
Thoáng bóng ai gầy nhớ ngoại xưa.
Ngược về quê nội sao buồn quá
Sương khói chiều sông gợi nỗi niềm
Bãi xưa xơ xác đôi bờ lạnh
Bến cũ đìu hiu đợi bóng thuyền.
Quê hương biết mấy lần dâu biển
Mưa bão triền miên dậy đất bằng
Nhớ lắm một triền dâu xanh ngắt
Tiếng chày khua cối rộn mùa trăng.
Lặng lẽ chiều nao trên bến vắng
Ta nghĩ mai sau cuối cuộc đời
Xác thân viễn xứ rồi tro bụi
Hồn phách ta về – hoá cỏ quê.{jcomments on}
|
Quê Nội, Quê Ngoại, Quê Hương…xa lắc. Bài thơ của PM Thu đưa ta về với xóm làng xưa để nhìn sắc tím nắng chiều, nghe tiếng chày giã gạo, thấy lại khói bếp un mái tranh nghèo… để biết là ta đã đi qúa xa, qúa lâu cái nơi chôn dấu bao kỷ niệm. Về lại ư? không chắc gì thấy lại những hình ảnh đã in sâu trong tâm thức. Ra đi ư? để trốn chạy kỷ niệm đầu đời. Quên ư? chắc không thể quên được.
Vậy thì ở đâu, làm gì, lâu lâu tự nhủ với lòng mình: vẫn còn đó một Quê Nhà trong ký ức.
“Trong mắt ta hình quê hương lần cuối
Kỷ niệm chứa đầy vũng nước mưa đêm
Nhà mái ngói đỏ nung màu đất sét
Giờ rêu phong che phủ kín im lìm “
Nhớ nhà qúa Mạnh Thu ơi!
NL
“Trong mắt ta hình quê hương lần cuối
Kỷ niệm chứa đầy vũng nước mưa đêm
Nhà mái ngói đỏ nung màu đất sét
Giờ rêu phong che phủ kín im lìm ” NL
Anh Nguyên Lương đã nói đúng tâm trạng của MT “Vẫn còn đó một quê hương trong ký ức” cám ơn anh.
Với Phan Mạnh Thu, tình quê lúc nào cũng thấm đẩm trong thơ với
nhiều hình ảnh tưởng như đơn sơ nhưng lại sống động và khó quên nhất của mỗi một con người khi bước chân ra đi…
Cám ơn những lời chia sẻ của anh Lữ, MT vẫn nhớ rất rõ thời thơ ấu của mình, nhớ con châu chấu xếp bằng lá dừa, con ngựa được gấp từ cọng khoai mỳ, nhớ trái thơm trái mít vườn nhà, nhớ màu tím hoa mua, nhớ mùi hương quế cùng mùi hương hoa dẻ, nhớ nhiều khôn kể xiết…
Hay quá chị ơi!
Em đọc xong mà lòng rưng rưng
Ko biết nói gì nữa
Nghẹn ngào……
Khảo Mai
Hôm trước với Tà Áo Xanh chị TKL nói đã rơi lệ, và hôm nay nghe KM nghẹn ngào với Nhớ Khúc Sông Quê, đây là điều chị chưa bao giờ nghĩ tới, và những giọt nước mắt này làm chị rất vui. Cám ơn em
Bài thơ hay quá PMT ơi!Đau đáu một tình quê!Một nỗi buồn mênh mang lan tỏa đến lòng chị rồi!
Lưng đèo gặp lại màu hoa cũ
Sắc tím buồn rơi dưới nắng chiều
Giây lát trái tim như thắt lại
Tưởng chừng đâu đó bóng ngày xưa.
Ta xa làng cũ mấy mươi mùa
Ngày về hương quế chẳng còn đưa
Cỏ dại, rêu lan đầy thềm cũ
Ngoại nằm lạnh lẽo giữa vườn xưa.
Quê hương biết mấy lần dâu biển
Mưa bão triền miên dậy đất bằng
Nhớ lắm một triền dâu xanh ngắt
Tiếng chày khua cối rộn mùa trăng.
Lặng lẽ chiều nao trên bến vắng
Ta nghĩ mai sau cuối cuộc đời
Xác thân viễn xứ rồi tro bụi
Hồn phách ta về – hoá cỏ quê.
Cám ơn chị Nguyễn Tiết đã chia sẻ và đồng cảm. Những đoản khúc bất chợt 4 của chị thật hay nhưng em vào xem trể quá. Chúc chị vui.
Lặng lẽ chiều nao trên bến vắng
Ta nghĩ mai sau cuối cuộc đời
Xác thân viễn xứ rồi tro bụi
Hồn phách ta về – hoá cỏ quê.
Lá rụng về cội phải không nhà thơ.
Đúng đó Bích Vân! “lá rụng về cội”. Vui nha.
Lặng lẽ chiều nao trên bến vắng
Ta nghĩ mai sau cuối cuộc đời
Xác thân viễn xứ rồi tro bụi
Hồn phách ta về – hoá cỏ quê.PMT
Nỗi nhớ thương quê của PMT đọng lại thành những câu thơ, làm người đọc xao lòng, thật cảm động với câu cuối cùng của bài thơ.
Thơ hay.Khỏe nhé.
Cậu Cương ơi! Ngày về thăm quê ngoại vườn cũ vẫn còn đó, nhưng hoang tàn xơ xác, ngôi mộ gió của ông ngoại nằm lẻ loi trên nền nhà thờ cũ ở giữa vườn… Về thăm quê nội vườn xưa bỏ hoang không người ở, vì nằm bên triền sông Phú Gia nên lụt lội triền miên, giữa vườn cũng có ngôi mộ cô thứ tám của MT… Ra bờ sông nước đã xói lở vào tới sát những hàng tre, không nhìn thấy bóng một con đò nào trên bến… càng thấy chạnh lòng vô hạn.
Lâu rồi mới thấy RB ghé lại. Cuộc đời mình vốn buồn nhiều hơn vui mà, cám ơn những chia sẻ và lời chúc của bạn.
Ngược về quê nội sao buồn quá
Sương khói chiều sông gợi nỗi niềm
Bãi xưa xơ xác đôi bờ lạnh
Bến cũ đìu hiu đợi bóng thuyền.
Bài thơ làm cho ta nhớ đến một làng quê ngày xưa, bên triền sông có vài ngôi nhà nhỏ, trong số đó có nhà nội của mình, hồi chừng bốn tuổi, theo mẹ về quê nội, đến nơi trời đã chiều, mẹ và mình phải đi bộ qua cầu rồi xuông dốc nhỏ ven sông, được nội ôm mừng rỡ, Tối đến ngồi bên nội trong ánh đèn tù mù, ngoài tròi tối đen, tiếng côn trùng rỉ rả buồn đến não lòng. Ở với nội được mấy ngày rồi lên Huế. Từ đó đến nay mình không gặp nội lần nào nữa.
Rất lâu, sau này khi về làng cũ thì trên triền sông không còn một ngôi nhà nào, ngôi nhà nội đã mất dấu, chỉ còn bãi cỏ vàng xơ xác và một vài hoa dại úa màu. Mình chết lặng, nước mắt lưng tròng tất cả nhà nội, nội mình , o mình tất cả đều đã về nơi vô thường,chỉ còn lại lòng nhớ thương khôn nguôi của một người cháu ơ xa.
Cám ơn Mạnh Thu đã nói lên được nỗi niềm của một người con xa quê, luôn ấp ủ trong lòng một quê hương trong ký ức.
Câu chuyện của Thu Thủy thật cảm động, quê hương chẳng bao giờ mất đi nếu lòng ta vẫn hằng nhớ tới. Mãi mãi một quê nhà trong ký ức bạn nhé.
Bài thơ “ Nhớ khúc sông quê ” của chị PMT thật đầy cảm xúc, sâu lắng, hay lắm Chị ơi !
Em thích hai câu này nhất :
“…Nhớ lắm một triền dâu xanh ngắt
Tiếng chày khua cõi rộn mùa trăng…”
Đọng lại cái “hồn quê” như đang thở bằng hình ảnh sắc màu nhớ, bằng tiếng động yêu thương tan chảy vào “mùa trăng” tràn ký ức lai láng…
Ấn tượng nhất Chị đã dùng động thái từ “khua cõi” ở đây như đi lạc vào “cõi” thần tiên…
Con người nghĩ cũng thật lạ , khi ta còn đang sống ở Quê thì thấy cái gì cũng rất thường,cũng tẻ nhạt ,kể cả tình yêu thương …Nhưng khi ta rời xa Quê thì “thời gian”như đã sàng lọc ,lắng lại chỉ còn nổi nhớ “tình quê” ngọt lịm khôn nguôi,kể cả bóng cây, ngọn cỏ…
Chế Lan Viên có hai câu diễn tả cái tâm trạng trong hoàn cảnh này thật tuyệt :(hổng biết em nhớ có chính xác ?)
_Khi ta ở đất chỉ là đất ở
Khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn.(CLV)
Chúc Chị PMT luôn có những bài thơ hay như vậy nhé !
“Con người nghĩ cũng thật lạ , khi ta còn đang sống ở Quê thì thấy cái gì cũng rất thường,cũng tẻ nhạt, kể cả tình yêu thương …Nhưng khi ta rời xa Quê thì “thời gian”như đã sàng lọc, lắng lại chỉ còn nổi nhớ “tình quê” ngọt lịm khôn nguôi, kể cả bóng cây, ngọn cỏ…”
Ngọc Thơ phân tích hay và rất đúng, có xa rồi mới nhớ, có mất rồi mới quý, chính lúc đó ta mới cảm nhận được sâu sắc tình cảm của ta dành cho nơi chốn sinh ra.
Thơ PMT lúc nào cũng đau đáu hướng về nơi chôn nhau cắt rún.Nỗi nhớ quê nhà như luôn canh cánh bên lòng.
“Lặng lẽ chiều nao trên bến vắng
Ta nghĩ mai sau cuối cuộc đời
Xác thân viễn xứ rồi tro bụi
Hồn phách ta về – hoá cỏ quê.”
Hay và cảm động lắm PMT!
Cám ơn anh HNT, chắc anh cũng đang trong tâm trạng đó đúng không?
Quê hương, cảnh cũ, người xưa & tấm lòng người con xa quê như hòa quyện vào nhau trong một bức tranh đẹp & buồn, luôn dang rộng đôi tay yêu thương chào đón ta trở về. Đó chẳng là một hạnh phúc sao?
Quê hương luôn dang tay chào đón ta về, nhưng ta lại không dám về, sợ về rồi lại thấy buồn nhiều hơn vui, càng cảm nhận sâu sắc hơn những thứ quý giá trong cuộc đời đã đi qua khỏi tầm tay, nên đành ở xa mà nhớ…và nỗi nhớ ngày thêm chồng chất… MT đã nghĩ như thế đó nên đã lần lữa nhiều năm không về…
Khoa Trường vui nhé.
Bài thơ hay quá Mạnh Thu ơi, khổ thơ nào cũng thấm đẫm tình quê, nỗi nhớ quê hương da diết.
Em cám ơn chị đã đọc và đồng cảm, em vẫn nhớ giọng nói đầy truyền cảm của chị hôm họp mặt HX
Một bài thơ hay , một tình cảm quê hương đậm đà trong lòng người con viễn phương.
Cám ơn Tuệ Minh. Chúc vui nha.
Lặng lẽ chiều nao trên bến vắng
Ta nghĩ mai sau cuối cuôc đời
Xác thân viễn xứ rồi tro bụi
Hồn phách ta về hóa cỏ quê
Không nơi nào ấm áp và an lành bằng quê hương của mình đó PMThu hén? Bài thơ hay lắm!Chúc vui nha!
Ừ chẳng có nơi nào bằng quê hương. Cám ơn cô mèo xinh đẹp.
“Lặng lẽ chiều nao trên bến vắng
Ta nghĩ mai sau cuối cuộc đời
Xác thân viễn xứ rồi tro bụi
Hồn phách ta về – hoá cỏ quê.”PMT
Không đâu bằng được quê nhà, tình cảm quê hương lắng đọng và thôi thúc trong tim. Bài thơ hay lắm Phan Mạnh Thu ơi! Chúc vui vẻ
Không về được thì ta gởi tình yêu quê hương lên trang giấy vậy. Minh Nguyên vui nha.
Ngọn cỏ quê trở thành một nỗi ám ảnh thật ma mỵ mà cũng rất thưc, bình dị và quay quắt nhớ…
Quay quắt nhớ đúng đó Đại Bường. Em đã vào lại trong này chưa?
18/3 định gởi lời chúc mừng sinh nhật nhưng rồi lại quên mất.