Tôi chưa kịp trở về thăm Viên Giác
Mười hai năm bèo dạt bến sông đời
Cây đa cũ chắc đã già hơn trước
Biết có còn rụng lá xuống sân tôi
Ðời lưu lạc tôi đi hoài không nghỉ
Ðể niềm đau chảy suốt những mùa thu
Thời thơ ấu cây đa già tri kỷ
Vẫn còn đây trong ký ức xa mù
Tôi khổ cực từ khi cha mất sớm
Nên bà con, thân thuộc cũng xa dần
Khi tôi khóc, đa đau từng cuống lá
Khi tôi cười, xào xạc tiếng quen thân
Ða làm mẹ vỗ về tôi giấc ngủ
Ða làm cha che mát những trưa hè
Ða làm bạn quây quần khi rảnh rỗi
Ða làm người chơn thật chẳng khen chê
Mỗi buổi sáng tôi một mình ôm chổi
Quét lá vàng như quét nỗi cô đơn
Lá vẫn rụng khi mỗi mùa thu tới
Như đời tôi tiếp nối chuyện đau buồn
Chùa thanh tịnh chẳng dung hồn lữ thứ
Một chiều thu tôi lạy Phật ra đi
Bỏ lại tiếng chuông chùa vang khuya sớm
Cây đa già đứng lặng khóc chia ly
Ðường tôi qua đã không còn bóng mát
Ngày nhọc nhằn mưa lũ xuống đêm khuya
Ða ở lại âm thầm ru khúc hát
Ngậm ngùi buông theo mỗi tiếng chuông chiều
Ða thân mến dẫu có vàng thương nhớ
Cũng xin đừng gục xuống dưới sân tôi
Xin cố đứng để chờ nghe tôi kể
Chuyện trầm luân của một kiếp con người
Tôi sẽ đến ngôi chùa xưa Viên Giác
Nhặt mảnh đời rơi rớt ở đâu đây
Ôi thằng bé nghèo nàn xưa đã lớn
Ði làm người du thực ở phương Tây
Tôi viết nốt những bài thơ dang dở
Vá tình người rách nát thuở hoa niên
Ða sẽ hát bài đồng dao muôn thuở
Nhạc thu buồn nước mắt chảy trong đêm.{jcomments on}
Lâu lâu TTĐ ghé HX, để lại những vần thơ hoài niệm về chốn cũ, đọc lên thấy se thắt ruột gan. Khi ra đi, Đạo mang theo cả bầu trời quê nhà, có cả cây đa trên sân chùa, và cả những kỷ niệm thời thơ ấu. Hơn nửa đời người ở xa quê, cây đa Chùa Viên Giác trong lòng của Đạo còn mãi đó để chờ nghe Đạo kể chuyện trầm luân của một kiếp người.
Cây Đa vẫn còn đó chờ ngày Đạo trở về thăm quê, và tất cả vẫn còn đó đợi chờ…
Nhớ nhà , nhớ quê hương qúa Đạo ơi!
NL
Mỗi buổi sáng tôi một mình ôm chổi
Quét lá vàng như quét nỗi cô đơn
Lá vẫn rụng khi mỗi mùa thu tới
Như đời tôi tiếp nối chuyện đau buồn
…
Muốn tịnh, muốn tu, muốn yên bình, muốn muốn… Nhưng trong lòng tác giả vẫn luôn đau đáu, buồn thương, lo lắng, mong ước.. về một nơi nào đó.. ĐƯỢC… với tất cả tấm chân tình YÊU THƯƠNG và MONG MỎI… mà thi văn sĩ Trần Trung Đạo luôn nghĩ về. Thơ của TTĐ lúc nào cũng sâu lắng.. mang một nỗi buồn man mác về phía bên kia chân trời… Nên thơ của anh ít khi bằng hay ngắn hơn 6 đoạn.
Thân chào anh TTĐ, lâu quá không thấy thơ văn.. của anh xuất hiện trên Hương Xưa. Chúc anh luôn vui khỏe an lành… anh nhé!
Anh Trần Trung Đạo thân mến ,
Không ngờ chúng ta ở gần mà không mấy dịp nhìn thấy nhau . Hôm nay, tình cờ “gặp lại” trên Hương Xưa nơi chốn ngàn trùng .
Có nhiều bài thơ hay nhưng sau khi đọc 2,3 lần người ta dừng lại . Cây Đa Chùa Viên Giác, đọc xong vài lần vẫn còn muốn đoc thêm .
Cám ơn anh . Cám ơn Hương Xưa .
NHLD
Lâu lắm mới được đọc thơ anh Trần Trung Đạo, bài thơ hay quá, đầy ắp nỗi niềm!
Đọc bài thơ thấy thương cho cuộc đời của “Cậu bé” Trần Trung Đạo ngày xưa quá!
“Tôi khổ cực từ khi cha mất sớm
Nên bà con, thân thuộc cũng xa dần
Khi tôi khóc, đa đau từng cuống lá
Khi tôi cười, xào xạc tiếng quen thân
Ða làm mẹ vỗ về tôi giấc ngủ
Ða làm cha che mát những trưa hè
Ða làm bạn quây quần khi rảnh rỗi
Ða làm người chơn thật chẳng khen chê
Mỗi buổi sáng tôi một mình ôm chổi
Quét lá vàng như quét nỗi cô đơn
Lá vẫn rụng khi mỗi mùa thu tới
Như đời tôi tiếp nối chuyện đau buồn”(TTĐ”
Hay lắm và cũng xót xa vô cùng!
Thời tuổi trẻ là thời đầy đủ nhất thì không ngờ với nhà thơ lại có cuộc sống đặc biệt hơn người nên cái chức vụ của cây đa phong phú quá và là một nhân chứng sống trong cuộc đời nhà thơ.
Anh Trần Trung Đạo kính mến.
Qua bài này cây đa không còn cây đa nữa, nhân cách hóa cây đa thật tuyệt vời, làm người đọc xúc động theo anh.
Cảm ơn anh cho đọc bài thơ hay này.
Tôi sẽ đến ngôi chùa xưa Viên Giác
Nhặt mảnh đời rơi rớt ở đâu đây
Ôi thằng bé nghèo nàn xưa đã lớn
Ði làm người du thực ở phương Tây
Tôi viết nốt những bài thơ dang dở
Vá tình người rách nát thuở hoa niên
Ða sẽ hát bài đồng dao muôn thuở
Nhạc thu buồn nước mắt chảy trong đêm.
Bài thơ thật hay.
Mà sau nhà TT cũng có một trương học Viên Giác của chùa Minh Tịnh. Trường có một cây bboof đề to lắm, nhưng bbaay giờ thì không còn dạy nữa rồi.
“Tôi sẽ đến ngôi chùa xưa Viên Giác
Nhặt mảnh đời rơi rớt ở đâu đây
Ôi thằng bé nghèo nàn xưa đã lớn
Ði làm người du thực ở phương Tây
Tôi viết nốt những bài thơ dang dở
Vá tình người rách nát thuở hoa niên
Ða sẽ hát bài đồng dao muôn thuở
Nhạc thu buồn nước mắt chảy trong đêm.”TTĐ
Cây Đa Chùa Viên Giác của Trần Trung Đạo không những đã đi theo và là chứng nhân đối với cuộc đời tác giả mà còn phảng phất hình bóng cây đa ân tình trong lòng ngươi đọc nữa.Cảm ơn Trần Trung Đạo nhiều.
Thơ anh TTĐ bài nào cũng hay và sâu sắc.
Tôi sẽ đến ngôi chùa xưa Viên Giác
Nhặt mảnh đời rơi rớt ở đâu đây
Ôi thằng bé nghèo nàn xưa đã lớn
Ði làm người du thực ở phương Tây
Bài thơ với nhiều nỗi niềm sâu sắc, hay lắm anh TTĐ.
Tôi phải tự nói rằng tôi kén coi thơ, thơ nhàm nhàm thì tôi b ỏ qua coi không được, nhưng với TTĐ thật ra tôi có nghe nói rất nhiều nhưng hôm nay tôi thật sự xúc cảm mạnh trong ba bài tôi vừa xem qua ở HX vì tôi cũng rất bận cám ơn những dòng thơ đầy tình cảm sâu nặng cuả anh. Anh rất xứng đáng để đuợc tôn vinh. Tôi có cộng tác chung với anh một tờ báo vietstyles ở Mỹ.Tôi cũng rất thích lối văn anh viết vưà rồi anh viết “nhạc xuân ngày cũ” hình như vậy một kiến thức không thể nhỏ, rất tự hào cho anh