với anh chuyện gì cũng nhẹ như bông. Tôi thì khác hẳn, dù
cũng giống anh, ăn nói nhẹ nhàng nhưng việc gì vào tay tôi
thì cũng phải cho đàng hoàng và chỉn chu. Anh hay nói tôi
quan trọng hoá vấn đề.
Hai đứa quen nhau sau năm 75 khi cùng dạy một trường. Tôi hơn anh
hai tuổi nên ngày ấy nói chuyện với nhau đều xưng tên và tôi
đã không hề ngờ rằng anh chàng nhỏ tuổi hơn này sau đó là
chồng tôi.
Đến một ngày, anh mời tôi đi uống cà phê và nói:
– Ba Xuân biết Thu. Ba nói ba má Xuân biết gia đình Thu rất rõ.
Tôi ngạc nhiên:
– Vậy à?
Anh cười cười nói tiếp:
– Ba còn nói ba má Xuân muốn làm sui với ba má Thu đó!
Tôi tiếp tục ngạc nhiên:
– Hả? Thiệt hông? Đừng có giỡn chuyện này à nghen!
– Thiệt mà! Hổng tin bữa nào Thu hỏi ba Xuân coi!
Tôi nghĩ thầm hổng biết anh chàng này đang nói giỡn hay là
đang tỏ tình với mình đây. Làm sao dám đem người lớn ra mà
nói giỡn, còn tỏ tình kiểu này thì thiệt là…kì cục!Tôi
ngồi im không trả lời. Chặp sau anh hỏi, giọng có phần bối
rối:
– Thu…Thu…thấy sao? Xuân đang chờ Thu trả lời!
Tôi đáp nhanh:
– Bất ngờ quá. Thu cũng không biết nói sao!
Bỗng nhớ ra một điều quan trọng, tôi nhìn thằng vào anh. Lúc
ấy mặt anh đỏ như gấc. Tôi cũng thấy mặt mũi mình nóng ran
lên. Tôi ngập ngừng hỏi nhỏ:
– Đó là …ý của ba má Xuân! Thu…Thu…muốn biết còn ý
của Xuân thì sao kìa!
Hình như chỉ chờ có câu hỏi đó. Anh chàng vội vàng trả lời
và tự nhiên bị…cà lăm:
– Ồ! Xuân…Xuân…muốn Thu…muốn Thu…từ…từ…lâu rồi!
Tôi bật cười. Anh cũng cười. Rồi cả hai cùng cười to. Tôi hẹn
một tuần sau trả lời! Và thế là sau đó chúng tôi thành vợ
chồng!
Sau này tôi mới biết được đó là lần đầu tiên và duy nhất anh
tỏ tình và cầu hôn theo kiểu ấy. Anh bạo gan ngỏ ý với tôi
đúng là nhờ sự động viên và cố vấn của cha chồng tôi. Trước
đó cũng có nhiều cô thích anh, trong số đó có một cô tên Sa
rất yêu anh và tấn công anh bằng cách lấy lòng má anh. Hằng
ngày cô đến phụ má anh dọn hàng ra chợ bán. Hồi đó má anh
có gian hàng bán đồ khô ở Chợ Lớn. Ngày Chợ Lớn Quy Nhơn bị
cháy, cô chạy đến khóc với má anh và cùng ngồi với má anh
ở chợ để bươi lại đống tro than của gian hàng hầu kiếm lại
chút gì còn sót! Anh kể lúc ấy anh cũng cảm động lắm nhưng
chẳng thấy thích Sa có lẽ vì anh nghĩ ai lại cọc đi tìm
trâu! Tính anh cũng nhút nhát. Bông lơn là vậy nhưng khi đụng
tới chuyện con gái là im thin thít. Nghe nói sau này cô Sa có
chồng và cùng chồng vượt biên sang Mỹ, hai vợ chồng không có
con và họ đã li dị.
Chúng tôi có hai con trai. Cuộc sống của vợ chồng tôi nói
chung cũng ổn, dù rất nhiều khi tôi thấy mệt mỏi vì tính vô
lo của chồng. Có khi tôi có cảm giác mình là người mẹ đơn
thân có ba người con trai. Sau giờ dạy anh không bao giờ từ
chối những chầu cà phê hay những cuộc vui lai rai với bạn bè.
Vì anh vui tính nên anh có rất nhiều bạn bè. Những việc trong
ngoài gia đình đều do một tay tôi bươn chải, từ việc dạy học,
kiếm sống cho đến việc quán xuyến trong nhà. Những khi tôi
phàn nàn thì anh không giận mà chỉ nói vì em lo ngon lành
hơn anh nên anh để cho em lo luôn! Chán thật! Nhưng cũng may là
tôi luôn tự an ủi mình, thôi kệ, dù sao anh cũng không có thói
trăng hoa và vũ phu như một số chồng của bạn tôi. Anh cũng
không khó chịu xét nét bắt bẻ mà hay chọc cho tôi cười xoà
mỗi khi tôi bực mình. Dù sao anh cũng là một người chồng
chung thuỷ và là một người cha dễ chịu và yêu con hết mực!
Một hôm, sau khi uống cà phê với bạn bè, anh hí hửng đem về
nhà xoè ra trước mặt tôi hai tờ giấy 100USD ( lúc ấy tương
đương khoảng bốn chỉ vàng ).
Anh nói:
– Em cầm tiền này muốn mua sắm gì trong nhà thì mua.
Anh thấy nhà mình chưa có máy giặt và đầu máy video đó!
Tôi ngạc nhiên:
– Tiền đô-la ở đâu anh có vậy?
Anh cười hể hả:
– Tiền đô-la thì là ở Mỹ chớ ở đâu!
Tôi cau mày:
– Thôi đừng giỡn nữa Tiền này ai đưa cho anh?
Anh ngập ngừng một hồi rồi nói:
– Anh mới gặp Sa. Cổ mới ở Mỹ về và tình cờ gặp anh
ở quán cà phê. Cổ nói muốn tặng anh một món quà mà lâu quá
rồi nên không biết anh thích gì! Cô bảo đưa món tiền này về
nhờ em mua sắm giùm cổ món gì còn thiếu trong nhà mình. Coi
như là tấm lòng của cổ!
Tôi sững sờ, cảm thấy người lạnh ngắt! Và đó là lần đầu
tiên tôi to tiếng với chồng:
– Vậy cổ đưa tiền rồi nói gì anh làm theo cái nấy
hả? Nhà này nghèo thiệt, còn thiếu nhiều thứ thiệt. Nhưng
tôi không cần món quà này! Anh cầm tiền này đi làm gì đó
tuỳ anh, tôi không cần biết! Thật không thể hiểu nỗi! Anh nghĩ
sao mà cầm món tiền này từ tay cô Sa , mà lại còn đem về đưa
cho tôi nữa!!!{jcomments on}
Tiền là tiên mà TTN khí khái quá hổng sợ ông xã giận sao ?
Ổng sao dám giận được hả Giáng Tiên? 🙂 Cám ơn đã đọc truyện!
Bà xã dạy ông xã một bài học chí lý .
Nhứt trí! Hihihi! Cám ơn Tuệ Minh!
Bà xã phản ứng mạnh quá có phải do ghen với cô Sa chăng? Vì người ta thường nói “tình cũ không rủ cũng tới” mà? 😛
Chứ nếu như vợ Trầm Tưởng thì bả làm sao nào???
Ong xa ni ki qua TTN hen?
Meo meo meo! Kì thiệt Meocon hén! Chúc vui! 😛
Mình quen biết cả Ông lẫn Bà, và cả cô Sa trong câu chuyện của Trần Thảo Nguyên này. Truyện có thật 100% . Tác gỉa tả rất đúng về hai nhân vật trong truyện: Chàng hay đùa, trêu cợt, dễ dãi, thoải mái, cái gì cũng hề hề…xong. Nàng thì cẩn thận, kín đáo, cân nhắc.. không có gì qua được mắt. Thế mà họ là một cặp đôi tuyệt vời đấy. Cái nọ bổ sung cho cái kia, và họ sẽ sống vui, hạnh phúc bên nhau đến ngày… tóc bạc, răng long….
NL
Anh Nguyên Lương rành quá ta! Cái vụ…bổ sung đó gọi là ” chung thân ” phải hông nè! 🙂 🙂 🙂
Cái hay nhất của Thảo Nguyên trong truyện này là không bênh ai, bỏ ai. Ai cũng có cái lý, cái khó của họ, không dễ nói ra và lại càng không dễ hành động. Chỉ nói cái này cho TN nghe: đàn ông họ đơn giản lắm. Không nghĩ xa xôi và phức tạp như mấy cô. Nên có chút lỗi lầm gì, như trong việc này chẳng hạn, thì mấy cô phải thông cảm mà xí xoá cho nhé.
NL
Hihihi! Đàn ông đơn giản như… đang giỡn vậy phải không anh NL?
Vậy là anh cũng thấy ” có chút lỗi lầm ” như trong chiện này rồi hén? 🙂 Cám ơn anh!
Ông xã ni khờ quá, nếu là tui tui nói: Sa đợi chút xíu để mình về xin phép Má Lũ Nhỏ xong sẽ trả lời sau thì có trời mới dám la mình.
Hừm …hừm…!!1 Má Lũ Nhỏ đây! Ai mà cho phép ba cái chiện đó hả??? 😡 🙄 :-*
Ai biểu bà cứ chê tui hỏng làm ra tiền chi bửa nào tui mần thơ
bán cho cô Sa để bà tá lả.
Ừ! Ừ! Hừm… Hừm!!!Cứ thử coi!!! Rồi biết ai… tá lả!!! 😡
Thâu chín nhịn mừ huề, tui mần thơ tặng má lũ nhỏ trước , tặng bồ nhí sau được chưa? mùng buông xuống rầu em ơi.
Ừ ! Thâu cũng được, mần thơ tặng tui hay là tặng Nàng Thơ tưởng tượng của ông thì cũng được, chớ tặng bồ nhí thì … biết tay tui!!!
Lại đọc được một truyện thật dễ thương của Trần Thảo Nguyên.Chúc vui nhé.
Dạ, cám ơn anh Lữ đã khen truyện… dễ thương!hihihi! Chúc anh vui hí!
Sáng nay TT không đi làm, dậy sớm và đọc được bài viết của TTN…Ối trời! Sao mà y chang vợ chồng của mình vậy…
“Chồng tôi hay cười, ăn nói nhẹ nhàng và thích đùa tếu. Đối
với anh chuyện gì cũng nhẹ như bông. Tôi thì khác hẳn, dù
cũng giống anh, ăn nói nhẹ nhàng nhưng việc gì vào tay tôi
thì cũng phải cho đàng hoàng và chỉn chu. Anh hay nói tôi
quan trọng hoá vấn đề.” nhưng ở đây khác là ông xã TT ăn nói không nhẹ nhàng vì giọng nói ồm ồm và rất to…hihi…
“Vì anh vui tính nên anh có rất nhiều bạn bè. Những việc trong
ngoài gia đình đều do một tay tôi bươn chải, từ việc dạy học,
kiếm sống cho đến việc quán xuyến trong nhà. Những khi tôi
phàn nàn thì anh không giận mà chỉ nói vì em lo ngon lành
hơn anh nên anh để cho em lo luôn! Chán thật! Nhưng cũng may là
tôi luôn tự an ủi mình, thôi kệ, dù sao anh cũng không có thói
trăng hoa và vũ phu như một số chồng của bạn tôi. Anh cũng
không khó chịu xét nét bắt bẻ mà hay chọc cho tôi cười xoà
mỗi khi tôi bực mình. Dù sao anh cũng là một người chồng
chung thuỷ và là một người cha dễ chịu và yêu con hết mực!” Ông xã TT thì khác là có hơi gia trưởng và rất vô tư, trong khi đó TT lại có 3 cô con gái chứ chả có con trai…
TTN ơi! Mình rất đồng cảm với nhân vật “tôi” trong chuyện… nhiều khi mình cũng mệt mõi vì thân phụ nữ mà phải lo toan nhiều, thế nhưng bù lại thì chồng chung thủy là điều mà chúng mình ao ước phải không bạn… Biết đủ là đủ, biết làm sao được 🙂 Chúc bạn hạnh phúc
Sao sáng nay không đi làm sướng thế TT? Cám ơn TT đã chia sẻ! Hạnh phúc của phụ nữ là được lo toan cho gia đình mà, nên TT biết đủ là đủ, đó là hạnh phúc! 😛 😛 😛
Chúc TT vui khoẻ, vào SG nhớ hú nghen!
Thương mến!
OK. Hôm nay TT mới biết TTN đó…chắc là do TT vô tâm nên hôm nay mới biết. Thật ra thì có nhiều lúc TT rất bận, chỉ dám mở ra và đọc qua các bài rồi thôi…thường những bài dài thì ít có thời gian nên có đọc cũng không đọc được nhiều, vì vậy nên hầu như không dám còm vì ngại chưa hiểu bài rồi nói lung tung 😆
Năm tới chờ bé Bập tốt nghiệp TT sẽ lại vào, TT sẽ “hú” rõ to rõ dài để được gặp mọi người 😛 Chào TTN nhen.
Mình biết Thu Trang không có vô tâm đâu! Đủ duyên thì sẽ gặp thôi mà! 🙂 Chúc vui!
MÓN QUÀ thật bất ngờ và kết thúc bài viết cũng thật bất ngờ….
Cám ơn Khảo Mai, Nhà Thơ Đường Thi! 😛 Hôm nào hát Karaoke nữa nghen! Công nhận Nhà Thơ vừa làm thơ hay vừa hát hay chịu hổng nổi lun!!! 😛
Tâm lý nhân vật trong truyện, theo tôi có thật ngoài đời. Cuộc sống gia đình thường bù trù.Nhắn với ông chồng rằng chiện gì liên quan đến chiện hồi xưa phải nín khe và chối leo lẽo nếu bị vợ hỏi. Theo tôi, mấy bà dễ tha nhưng không quên bao giờ.
Hihihi! H-Cùlao có vẻ rành tâm lý phụ nữ quá hén! 😛 Do không quên nên lâu lâu cũng phải nhắc chừng mấy ông, đúng hông? 😛
Cám ơn bạn nhiều!
Xin chào Trần Thảo Nguyên, bạn thật rành tâm lý phụ nữ, mình nghĩ chắc không một phụ nữ nào lại nhận món tiền đặc biệt như thế đâu! Rất mong được đọc những bài viết hay của bạn trên trang nhà.
Cám ơn Quốc Tuyên đã đọc truyện và đồng cảm với mình! Chúc vui khoẻ!
Đúng là mấy cô gíao bênh nhau qúa. Khổ cho những người đàn ông nông cạn, suốt đời bị hàm oan.
NL
Ai biểu nông cạn chi! Cũng phải cho 1 bài học chớ! hihihi!
Thảo Nghuyên viết thật hay bố cục chặc chẽ sâu sắc lắm.
Cám ơn Dạ Lan đã động viên mình! Chúc vui nhé!
Ờ , nếu mình cầm 100USD đó rồi là ngậm hột thị luôn đó phải không Thảo Nguyên ? Bài viết có sức lôi cuốn lắm.
“Ngậm hột thị” là thương người chồng tội nghiệp, vô tình của mình chứ có sao đâu?
NL
Hic…không biết ai là người tội nghiệp đây trời! hic…không thể tin những người đàn ông ” vô ” tình đó được.
Nhứt trí với lamcamai! Bắt tay!!! 😛
Hihi…bắt tay nhất trí, chào Thảo Nguyên xin làm quen với bạn. 😛
Hihihi! Chào LâmCẩmÁi! Bắt tay thật chặc nghen! 🙂
Thương thì thương mà giận thì cũng giận! 😛 😛 😛 😛
Mấy ông vô tình thì lâu lâu mấy bà cũng phải ” nắn gân ” mấy ổng một chút! hihihi!
Đàn ông đâu có vô tình chính vì có tình mới bị vợ giận .
Tình… tình tính tang…!!! 😛 😛 😛
Bài viết “MÓN QUÀ” của Trần Thảo Nguyên thật tự nhiên, dễ thương, hay lắm và thích nhất là đọan Xuân tỏ tình với Thu, vui ơi là vui, HKC đọc rất thích…ngồi cừi một mình thật thú vị…
Cảm ơn Trần Thảo Nguyên lắm nhe, mong sẽ đọc nhiều bài viết hay của TTN ở Hương Xưa nữa.
Chúc Trần Thảo Nguyên vui khỏe và tràn đầy hạnh phúc nghen.
Thân mến.
Chào chị Kim Chi! Rất vui chị đã cười thú vị khi đọc truyện. 🙂
Cám ơn chị! Chúc chị luôn tươi trẻ và tràn đầy sức sống( như bài hát 90 năm cuộc đời!!!hihihi)
Món quà kiểu này… TKL cũng xin kíu luôn….Đúng là ông chồng ba phải & hời hợt !
Nhưng bên cạnh đó ông có nét vô tư & dễ thương….bỡi tính thật thà, & đáng được ăn đòn lắm …lắm !
Bài viết dễ thương ,hay lắm TTN!
Cám ơn chị Trần Kim Loan! 😛 Lời còm của chị có giá trị đối với TN lắm đó! Phe mình… có lý phải không chị! Hihihi!
Chúc chị vui nhiều!