Thơ: Nguyên Lương
Nhạc: Võ Tá Hân
Trình bày: Khắc Dũng
Mười tám năm trở lại
Con đường xưa lạ tên
Căn nhà xưa còn đó
Người xưa làm sao quên?
Anh về thăm nhà cũ
Vườn hoa xơ xác gầy
Trên ghế buồn bụi bám
Không ai còn ngồi đây
Anh đi chiều nước đổ
Áo dài em sũng mưa
Nón che đầu không đủ
Ướt bờ vai người đưa
Anh chưa về đã thấy
Mười tám năm hư hao
Nhưng anh nào có biết
Ta còn gì cho nhau
Da thấm mùi biển mặn
Hong chiều xưa lệ khô
Trong vòng tay vụt mất
Ngày thơ tình như mơ
Anh về thăm người cũ
Nhìn cô bé thiết tha
Trong mắt hờn thơ ấu
Che môi cười người qua
Ta xa rồi mấy thuở
Chút tình con cũng xa
Giấc mơ đầu tơi tả
Biết tìm đâu ngày qua
Con em giờ đã lớn
Mười tám năm xa nhau
Em không còn muốn nhớ
Những ngày còn bên nhau
Mười tám năm hợp tan
Như nguồn sông từ núi
Ngút ngàn ra biển lớn
Xót xa về mênh mang
Cho ta nhìn trong mắt
Truyền hơi ấm bàn tay
Me về cô thưa lại:
“Ta rời quê hôm nay”{jcomments on}
Lời thơ hay quá là hay:
Cho ta nhìn trong mắt
Truyền hơi ấm bàn tay
Mẹ về cô thưa lại:
“Ta rời quê hôm nay”
Âm điệu thật mượt mà…
Tôi xin được “mở hàng” cho NL.
Chút nữa các bạn ở xa vào “com” hay lắm, đôi lúc tôi phải rút êm vì mọi người nhận xét hay quá…Xin chào.
Cám ơn NL. về những bài thơ nhạc thật hay cho mở màn ngày cuối tuần thêm ý nghĩa.
Thân mến
Thơ và nhạc đều thật hay anh NL à !
Chúc mừng anh.
Mười tám năm trở lại
Con đường xưa lạ tên
Căn nhà xưa còn đó
người xưa làm sao quên
……………
Cho ta nhìn trong mắt
Truyền hơi ấm bàn tay
Mẹ về cô thưa lại
“ta rời quê hôm nay”
Bài thơ quá hay đã gói ghém bao tình cảm,những kỷ niệm của mối tình xưa nghe thật ngậm ngùi…được thể hiện với giọng ca Khắc Dũng trầm ấm quyện cùng giai điệu nhạc thật trữ tình của nhạc sĩ Tá Hân ,nghe như lời tự tình….thật nồng nàn, Khắc Dũng đã chuyển tải thật tài tình đến trai tim người nghe như đắm chìm vào kỷ niệm xa xưa…
Cám ơn NL đã cho bạn bè HX thưởng thức một ca khúc rất hay ! rất tuyệt! chúc mừng NL!
Chị TKLoan bình thơ anh Nguyên Lương hay quá! Cho TT quá giang dzí nghen! Cả thơ và nhạc đều rất hay, anh NL ui!
Chị Loan ơi bình hay lắm…
Chị Loan bình hay quá, tràn ngập cảm xúc.
Chị Kim Loan viết lời bình thì Ái cũng chịu thôi, tìm từ để khen thêm thiệt khó, cuối tuần được nghe một ca khúc nồng nàn và trữ tình thật tuyệt
Cho Ái ké dzí nhen
Con em giờ đã lớn
Mười tám năm xa nhau
Em không còn muốn nhớ
Những ngày còn bên nhau
Người xưa đã cố quên….
Bài thơ hay với những nỗi niềm đan xen khi tác giả về thăm chốn cũ người xưa.
Anh về thăm nhà cũ
Vườn hoa xơ xác gầy
Trên ghế buồn bụi bám
Không ai còn ngồi đây
Những bước chân hăm hở trở về thăm nhà cũ, để rồi gặp phải một không gian hoang vắng, ảm đạm, xác xơ.
Ta xa rồi mấy thuở
Chút tình con cũng xa
Giấc mơ đầu tơi tả
Biết tìm đâu ngày qua
Thật là ngậm ngùi cho một chuyện tình xưa cũ, xa vời.
Con em giờ đã lớn
Mười tám năm xa nhau
Em không còn muốn nhớ
Những ngày còn bên nhau
Thời gian đã làm phai mờ tất cả, giờ chỉ còn lại nỗi xót xa, cay đắng riêng ta khi nhìn lại bóng dáng em qua hình ảnh cô bé con em mà thôi! 🙁 🙁 🙁
Con em giờ đã lớn
Mười tám năm xa nhau
Em không còn muốn nhớ
Những ngày còn bên nhau
Nàng không quên đâu nàng muốn anh giữ mãi hình bóng ngày xưa thơ mộng ấy.
Mười tám năm trở lại
Con đường xưa lạ tên
Căn nhà xưa còn đó
Người xưa làm sao quên?
Chỉ bốn câu thơ mở đầu này tác giả đã gói trọn ý bài thơ.Bài thơ mang một âm hưởng trầm lắng, lãng mạn đã được nhạc sĩ Tá Hân chuyển qua thành giai điệu nhạc trữ tình và với giọng ca trầm ấm ca sĩ Khắc Dũng đã cho ta những giây phút lắng đọng, mênh mang theo từng lời thơ tiếng nhạc.
Da thấm mùi biển mặn
Hong chiều xưa lệ khô
Trong vòng tay vụt mất
Ngày thơ tình như mơ
Những câu thơ hay quá.Anh về đứng trước biển để “Da thấm mùi biển mặn” hay để nỗi nhớ mối tình thơ ngày xưa thấm vào da thịt.Một mối tình đẹp như một giấc mơ mà anh đã vụng về đánh mất và anh đã để lạc mất em. Những giọt lệ tiễn đưa của mười tám năm qua anh đã hong thành khô lệ để những chiều xưa ấy được giữ mãi trong trái tim buồn và em biết không anh tự nhủ thầm với lòng mình “làm sao ta quên được em !” mặc dù anh vẫn biết:
Con em giờ đã lớn
Mười tám năm xa nhau
Em không còn muốn nhớ
Những ngày còn bên nhau
Có lẻ đó là số phận .Phận đời mình có duyên không nợ . Sau mười tám năm anh về để được gặp lại em ,để được nhìn vào mắt em , để được nắm bàn tay ấm áp của em dù trong xót xa ngăn cách…
Mười tám năm hợp tan
Như nguồn sông từ núi
Ngút ngàn ra biển lớn
Xót xa về mênh mang
Cho ta nhìn trong mắt
Truyền hơi ấm bàn tay
Bài thơ hay đã làm xúc động lòng người anh Nguyên Lương ơi!
Mười tám năm gặp lại
Ta còn gì cho nhau
Chỗ ngồi xưa bụi bám
Bụi đau hay lòng đau!
Chị Tiết bình hay lắm.
Em KM
nguyentiet bình thơ anh NL quá hay !hay hơn chị ,dài hơn chị …dzậy mà còn bày đặt khen chị….nữa !
Chị bình trước em bình sau mà. Thấy hay thì khen chớ bày đặt khen làm gì chị yêu. Hì hì…
Nguyễn Tiết bình thơ hay quá!Cô Giáo toán tưởng khô khan mà tâm hồn thật là đa cảm.
Anh Lương oi!L người con gái trong thơ có phải tên LÊN?
Tôi cũng có một mối tình giống như anh, nhưng khi tôi về gặp lại, mẹ nó sai con gái chở tôi đi tìm Ba nó về nhà nhậu cho vui.
Có lẽ tình anh sâu đậm quá, nên nàng sợ rằng gặp nhau chi rồi lại để khổ cho nhau.
Bài thơ hay đã làm bao nàng Hương xưa thổn thức.Chị Loan, Nguyễn Tiết, Cẩm Ái, Mạnh Thu…và nhất là Chị Tuyên, người rất ít nói hôm nay đã ngậm ngùi mà than thở…”Làm sao mà không thương không nhớ được hở anh?”
Mười tám năm trở lại
Con đường xưa lạ tên
Căn nhà xưa còn đó
Người xưa làm sao quên?
Anh về thăm nhà cũ
Vườn hoa xơ xác gầy
Trên ghế buồn bụi bám
Không ai còn ngồi đây
Anh đi chiều nước đổ
Áo dài em sũng mưa
Nón che đầu không đủ
Ướt bờ vai người đưa
Anh chưa về đã thấy
Mười tám năm hư hao
Nhưng anh nào có biết
Ta còn gì cho nhau
Da thấm mùi biển mặn
Hong chiều xưa lệ khô
Trong vòng tay vụt mất
Ngày thơ tình như mơ
Anh về thăm người cũ
Nhìn cô bé thiết tha
Trong mắt hờn thơ ấu
Che môi cười người qua
Ta xa rồi mấy thuở
Chút tình con cũng xa
Giấc mơ đầu tơi tả
Biết tìm đâu ngày qua
…
Rất hay anh NL ơi! Làm MT nhớ tới ngày về của mình cũng với tâm trạng như thế này đây.
Em chúc mừng anh có bài thơ phổ nhạc. Bài thơ thật cảm động.
Tối nay em sẽ nghe bài này.
Cảm ơn anh đã cho độc giả thưởng thức. Chúc anh an vui.
Cảm ơn Nguyen Luong đã cho đọc và nghe bài thơ bài hát hay,chúc anh sức khoẻ để góp phần làm phong phú sinh hoạt trang văn hoá HX.
….
Mười tám năm xa nhau
Em không còn muốn nhớ
Những ngày còn bên nhau
Làm sao mà không thương không nhớ cho được hở anh NL? Qúa nhớ thương mà đành núp sau rèm cửa lén nhìn để thêm một lần khắc ghi hình ảnh người xưa để mộng, để mơ, để sầu khổ.
Mười tám năm hợp tan
Như nguồn sông từ núi
Ngút ngàn ra biển lớn
Xót xa về mênh mang
Cũng như anh chắc cô ấy rất muốn
Cho ta nhìn trong mắt
Truyền hơi ấm bàn tay
Thật thương cho người thiếu phụ muốn người xưa giữ mãi hình ảnh đẹp “em ngày xưa ấy ” mà đành lòng để con gái ra tiếp chuyện cùng anh, thương thương quá!
chị Tuyên nghe nhạc có cảm xúc hay sao mà bình hay ghê….. 🙂
Gởi đến các bạn đã đọc, nghe và cảm nhận bài hát : MTNHT, cảm ơn thật nhiều. Những nhận xét của các bạn làm cho người xa quê thấy ấm lòng lắm.Anh Võ Tá Hân phổ bài thơ này 19 năm trước. Nay được nghe hát lại, thấy ngậm ngùi. Cảm ơn HX, cũng nhờ nối kết này mà chúng ta biết nhau, thưởng thức chuyện lòng của nhau, rồi cười, rồi khóc với nhau, đúng là một gia đình văn nghệ ý nghĩa. Cảm ơn QT, đại tỉ KĐ, và đại gia đình nghen. Và đây là câu chuyện thật, mai mốt có dịp, viết thành 1 truyện ngắn, vì bắt đầu câu chuyện của cặp tình nhân này từ lúc học ở Dalat cho đến tháng 4/75, nhiều tình tiết lắm. Bài thơ này viết năm 93, lần đầu về Tuy Hòa thăm người cũ, nhưng không hiểu sao nàng không muốn gặp. Từ năm 75 trở đi, bặt tin nhau, nên không biết cuộc sống thế nào. Tìm đến căn nhà cũ, bấm chuông, rất lâu mới thấy một cô gái chừng 16, 17 tuổi ra mở cữa. Hỏi có người tên L. ở nhà này không, cô bé buồn buồn trả lời dạ không. Mình cứ nhìn cô gái, thấy nó giống nàng qúa, từ đôi mắt, mái tóc đến dáng điệu. 18 năm trước, L cũng đẹp như thế. Con bé mắc cỡ, hỏi sao bác nhìn cháu kỹ vậy. Bác nói cháu rất giống người mà bác muốn tìm. Nó không vội vào nhà, cứ đứng đó tâm sự với người lạ rất lâu. Cuối cùng mình xin cầm tay nó, vuốt mái tóc nó rồi ôm nó vào lòng, nó để yên. Ôm Con mà nhớ Mẹ, nước mắt mình chảy ra. Lúc chào từ gĩa, nó không muốn rời: Thế Bác còn ở lại đây bao lâu? Bác sẽ rời quê hôm nay. Nhìn vào bên trong nhà, thấy lấp ló đàng sau bức màn cữa là người đàn bà mình muốn thăm. Nhưng thôi, nàng không muốn thì mình đành chịu vậy. Về lại Singapore, định việt thành truyện ngắn để kỷ niệm chuyến đi, nhưng ý thơ trào ra, viết thành bài. Buổi tối hôm đó qua chơi với nhạc sĩ, anh phổ bài thơ trong 30 phút. Trong bóng tối của đêm đen, nhìn ra biển trời mênh mông, thấy thấm câu: “da thấm mùi biển mặn”.
Thế đó “vội vã trở về, vội vã ra đi”. Mãi về sau, cứ nhớ đến chuyện cũ là đau.
NL
Câu chuyện gặp lại sau 18 năm cảm động quá anh NL ơi!”Cuối cùng mình xin cầm tay nó, vuốt mái tóc nó rồi ôm nó vào lòng, nó để yên. Ôm Con mà nhớ Mẹ, nước mắt mình chảy ra”
Hôm nay TT mới vào đọc dược hết bài thơ của anh mà chưa nghe được nhạc. Đọc được dòng tâm sự của anh về chuyện tình xưa thật cảm động. TT cũng rất ấn tượng và muốn coppy lại câu như nguyentiet đã trích…Có lẽ anh đã nhẹ nhàng hơn khi được chia xẻ với bạn bè…
TT chúc anh vui nhiều.
Có thêm mấy câu thơ nguyên thuỷ, nhưng không ép vào nhạc được, đành phải sửa lại hay bỏ đi, gởi các bạn đọc lại cho vui:
Da nâu mùi biển mặn
Tóc đen bạc nắng trời
Dấu trong lòng ray rức
Những chiều xưa mưa rơi
Anh về thăm không gặp
Nhìn cô bé hao hao
Mười Tám năm qua vội
Như là giấc chim bao
Cũng còn đen ánh mắt
Nép vành nón ngây thơ
Cũng còn xanh mái tóc
Đâu những mùa xuân xưa?
Có kỷ niệm này rất vui, ai nghe bản nhạc này đầu tiên cũng đùa, nói đây chính là con gái của ông Lương rồi, vì có câu “chút tình con cũng xa”. Thật buồn cười. Về sau mỗi lần nói chuyện thích có đứa con gái để cưng nựng nó, cho nó vòi vĩnh, mấy người bạn lại bảo về Tuy Hòa mang nó qua. Thêm một kỷ niệm nữa là Khắc Dũng rất thích hát bài này, và nói Anh VTH xin phép để phổ biến trong nước. Ban kiểm duyệt đọc lời nhạc rồi phán: Bài hát có nhiều chỗ không ổn, phải sửa lại. Chưa về thăm quê hương mà sao dám nói: “Anh chưa về đã thấy. Mười Tám năm hư hao”. Rồi đến câu: ” Anh đi chiều nước đổ. Áo dài em sũng mưa” họ bảo là tác gỉa trốn đi chiều 30 tháng 4, xuí dục người ta vượt biên. Mình không đổi theo ý họ và Khắc Dũng cũng không được toại nguyện. Bây giờ thì mọi việc đều thoáng, vui vẻ với nhau một chút không phiền ai là được.
Một lần nữa, cảm ơn các bạn thơ của tôi, những người bạn ở khắp cùng trái đất. Mình có chung ngôn ngữ mẹ và cảm thông nhau. Không biết mặt nhau mà như đã quen nhau từ thuở nào. Đúng là thời đại “ảo”. Đọc bài thơ này, không biết mấy anh, mấy chị có kỷ niệm nào đẹp, nói ra hết đi cho lòng nhẹ nhõm. Như PTC đã “Cõng Em” cho đến giờ vậy đó. Vui những ngày cuối tuần nghen.
NL
Sang thăm anh NL và nghe nhạc chút xíu ….
Nguyễn Tiết,
Nghe nói cô là cô giáo dạy toán. Dạy học trò đong, đo, cân, đếm, nhưng có bao giờ dạy cho bọn nhỏ 1+1 thành 4 không? Hồi xưa L đi học, bị thầy cô mắng hoài, trong lớp, nhất là giờ toán khó nuốt, ít chịu lắng nghe lời gỉang mà cứ nhìn ra khung cữa sổ, mơ màng.
Lời bình thơ của NT anh “chịu” lắm, nhất là cái chữ : “da thấm” mùi biển mặn. Nguyên thủy là chữ “da nâu” nhưng nhạc sĩ muốn có chữ dấu sắc vào đây, tìm mãi vớ được chữ “thấm” thấy “mặn” hơn nên thích lắm. Bọn mình là dân khô khan nên ăn nói trần trụi thế, mấy anh chị học bên văn chương cười cho.
NL
Cám ơn anh NL đã “chịu” lời bình của NT .Cô giáo toán nhưng cũng mơ mộng lắm đó anh NL ui! Nhưng nhờ đó mà học toán nuốt mới vô.
“Bọn mình là dân khô khan nên ăn nói trần trụi thế, mấy anh chị học bên văn chương cười cho” chắc mấy anh chị ấy cũng thông cảm cho bọn mình thôi. 😛
Đi xa một ngày đã mất người yêu , đằng này ông đi tới 18 năm thì mất bồ là chắc rồi, than làm chi nữa ?
Đặng Danh ơi! Đâu có ai muốn đi xa đâu? duyên phận bắt phải thế, theo thế thôi, chứ làm sao cưỡng được. Bao nhiêu năm viết thơ về địa chỉ, không một lời hồi âm. Lúc đó tưởng là : “Em đi như thể là thiên thu rồi”. Đâu ngờ! Nàng lấy chồng sớm qúa, nếu đợi thêm chừng 5 năm nữa thì ổn rồi. Mình mãi đến 7 năm sau mới lấy vợ cơ mà. Thôi, chuyện cũ rồi. Nếu L. ở Tuy Hòa có đọc những giòng này cho anh xin lỗi nghen. Phải nói ra cho nó nhẹ lòng như NT và PMT nói thế. Đúng là chuyện gái trai, nó làm mình vui mà cũng làm rối lên mọi chuyện.
NL
Me về cô thưa lại:
“Ta rời quê hôm nay”
Lời nhắn nhủ xót quá, thế nào người xưa cũng rơi nước mắt.
Một câu chuyện tình đẹp, buồn, nuối tiếc, hơi hướm…”cổ điển”. Vậy mới có thơ tình & tình ca chứ hả anh NL?
Khoa Trường nói đúng. Trời cho anh em mình cái tính mơ mộng, thích bay bổng với gió mây. Nên có thêm một chút đau đớn cuộc đời là y như rằng thơ văn tuôn ra lai láng. Anh viết văn hay làm thơ, tất cả đều thật, không hư cấu được, thật qúa nên người trong cuộc đọc được trách mắng tơi bời. Bỡi thế, mười năm trở lại sống bình yên, hạnh phúc qúa, nên “tịt” ngòi. Đi đọc ké tâm sự của thiên hạ cho đỡ ghiền. Phần mình thì lấy “cổ thư” ra mà nhâm nhi lại:
“Tình Đông Phương người ơi giờ tê lạnh
Tối đốt trầm hong lại mấy bài thơ
Chôn mộng cũ bên bờ lau sậy mọc
Mắt môi xưa lồng lộng đến bao giờ”
(Tình Đông Phương, thơ NL)
Những người như bọn mình phải là: “Đời ta không phải là ta nữa. Ta chỉ là ta khi bão lên” (Thơ Trang Châu). Có đúng không Pha Chường?
NL
MT thấy về điểm này MT giống anh NL, những bài viết của MT đều mang tính tự sự, là các mảnh vỡ trong cuộc đời được ghép lại không hư cấu (mà còn được dấu bớt đi một ít nữa đó) chính xác cả về không gian lẫn thời gian. Chính vì thế nó kém đi sự mượt mà lãng mạn, MT biết như thế nhưng lại không thể làm khác đi được… Một cô bạn của MT đã nói với MT rằng: “ đôi khi bạn cũng cần để trí tưởng tượng bay bổng một chút, đâu có cần phải chính xác với sự thực lắm”. Nhưng mà MT có thế nào thì viết như thế ấy không làm khác được. Tròn 20 năm đi xa chỉ có vỏn vẹn 6 bài, từ 1996 nghỉ viết hẳn cho đến khi quay về vào năm 2008 mới có chất liệu để viết trở lại. Ngày về của MT cũng có nhiều chuyện đáng nhớ nhưng chẳng dám kể ra đâu.
Mười tám năm hợp tan
Như nguồn sông từ núi
Ngút ngàn ra biển lớn
Xót xa về mênh mang
Bài thơ đã rất hay, phổ nhạc lại càng hay hơn nữa, chúc mừng anh Nguyên Lương.