Thương em tôi cõng qua sông
Nước sông vừa đủ đèo bồng chút thôi
Nửa em dính với nửa tôi
Cõng em- em cõng- lưng trời- cõng mây
Nụ cười em, gió ngang vai
Tiếng chân rẽ nước thành hai nụ cười
Cõng em chồng nắng lên đôi
Nhẹ như lau lách vẫy lời yêu thương
.
Em đi cha mẹ chỉ đường
Tôi đi em chỉ về phương đợi chờ
Cõng em, giờ cõng qua thơ
Thơ như sông cũ chia bờ để trôi
Ngực em còn ấm lưng tôi
Mưa khuya có lạnh nửa người không em?…
Sài Gòn 27.9.2012{jcomments on}
THÔI ĐÀNH !
Sao trời lại bắt ta yêu
Để giờ nắng sớm mưa chiều buồn tênh
Lẽ ra… thì phải bắt đền
Ông tơ bà nguyệt chẳng nên sự gì.
Bày se tơ hồng làm chi
Nửa chừng tơ đứt… phân ly đôi đường
Người về bên ấy vấn vương
Ta bên này cũng sầu thương một đời.
Đoạn trường chi hở ông trời
Để cho kẻ đứng người ngồi không yên
Con tim lỡ vướng lụy phiền
Làm sao tìm lại bình yên những ngày.
Ru em… rồi… cõng em này
Sao ông chẳng xót còn bày đa đoan!
Trách mưa, hay trách nắng vàng
Trách trời nổi gió, hay ngàn mây trôi?
Trách ai ? – chuyện cũng đã rồi
Đành đeo mang đến hết đời cho xong.
Bài thơ họa cũng hay vô cùng!
Trách mưa, hay trách nắng vàng
Trách trời nổi gió, hay ngàn mây trôi?
Trách ai ? – chuyện cũng đã rồi
Đành đeo mang đến hết đời cho xong.
PMT nói vậy chứ PTC nào có trách Trời Đất và ai đó đâu. Trách mình là chính. Nghĩ cho cùng không có gì quan trọng MT ơi.
Luôn luôn mong MT khoẻ, vui. Mến nhiều.
Cảm ơn HNTin đã đọc và comment.
Bài họa thật hay đó chị PMT!
Bài thơ cõng em thật dễ thương và cũng ngậm ngùi quá.Có bài thơ
họa của Phan Mạnh Thu cũng cảm động ghê!Cương ơi!
Cõng em sao quá ngậm ngùi
Bến bờ chưa tới, mà người thoắt xa…
Tàn khuya eo óc tiếng gà
Giật mình rớt nhớ ,thật thà tim đau!
Phải không em trai?
Dạ đúng anh ạ.
Anh thêm 4 câu cuối lại càng ngậm ngùi hơn.
Chúc anh khoẻ. Gẹn gặp.
Ngực em còn ấm lưng tôi
Mưa khuya có lạnh nửa người không em?…
Hai câu này đủ ấm lòng của em nào đó rồi!
Cũng không biết nữa Gấu Trắng ơi.
Nhưng PTC vẫn mong vậy. Chúc GT vui.
Anh Lữ thấy bài thơ này ngậm ngùi, em lại thấy rất tình, mà tình ấm là đàng khác. Này nhé, có ai cõng người mình yêu trên lưng suốt đời không? Thế mà PTC làm được đấy. Xưa thì ngắn ngủi cõng qua sông, sau đó thì đường dài cõng suốt đời còn lại. Bọn con trai mình đứa nào có lúc cũng cõng được một em như thế, nhưng mấy ai cõng suốt đoạn đường, rồi cũng rơi rớt hết, để dành lưng cõng một em khác. Nhà thơ PTC chúng ta đã diễn tả tình cảnh “cõng” này thật tuyệt vời. Trong bài thơ nghe được tiếng chân rẽ nước, tiếng cười. Cảm được hơi ấm của nắng, của da thịt người (body heat) trên lưng. Ở câu trên thì: Nửa em dính với nửa tôi. Ở câu dưới thì: Ngực em còn ấm lưng tôi. Không bỏ sót một cảm quan nào. Có một chút gì đó của một Bùi Giáng nhẹ nhàng, của Nguyễn Đức Sơn lông bông, của Bùi Chí Vinh lãng mạng và của một Luân Hoán tưng tửng. Lâu lắm đọc được một bài thơ mà bỗng giật mình, đọc đi rồi đọc lại. Càng đọc càng thấy hay. Bài họa của PMT cũng tuyệt vời. Hình như những người họ Phan đều làm thơ hay. Họ cùng đến từ ông tổ Phan Khôi của đất Quảng chắc. Đáng yêu lắm! Cảm ơn HX.
NL
Thật ra cõng em qua khe chứ không phải sông, vì quê PTC có sông Thu Bồn rộng, nếu mà cõng em qua sông thì nay đâu có bài này.
Vì sông trong thơ ca có nhiều nghĩa lắm, như con sáo sang sông vậy.
Thường phải cõng người có trong lượng bằng hoặc thấp hơn mình, vậy PTC chỉ cõng em xưa thôi: “Anh nhớ trước đây dáng em gầy gầy, Lưu Trọng Nguyễn”.
Cảm ơn chút gì đó mà NL gán cho PTC với Bùi Giáng, Nguyễn Đức Sơn , Bùi Chí Vinh, Luân Hoán. Trước những cây đại thụ đó PTC thấy ngợp quá.
Muốn nói với NL nhiều, nhưng còn phải viết lời cảm ơn đến bạn đọc , Hẹn NL lúc khác nhé. Chúc vạn an.
Nguyên Lương ơi! Cảm nhận của NL cũng đúng.Tình nhưng mà TÌNH ĐAU…dù được cõng em.hihi…
Trong tình yêu có rất nhiều kỉ niềm làm cho ta chẳng thể nào quên được. Riêng đối với tác giả PTC thì “cõng em” là một kỉ niệm lãng mạn, đáng yêu và rất ấn tượng:
Thương em tôi cõng qua sông
Nước sông vừa đủ đèo bồng chút thôi
Mở đầu bài thơ là hoàn cảnh mà tôi không thể nào làm khác được. Đó là thương em nên tôi cõng em qua sông. Nhưng việc cõng em là cả một câu chuyện tình yêu trọn vẹn:
Nửa em dính với nửa tôi
Cõng em- em cõng- lưng trời- cõng mây
Nửa em- nửa tôi- hai nửa là một. Lúc này em là nửa kia của tôi và tôi là nửa kia của em. Tình yêu đó được hòa trong vẻ đẹp của đất, trời sông nước. Thật là hạnh phúc cho ai đó được cõng người yêu trên lưng:
Nụ cười em, gió ngang vai
Tiếng chân rẽ nước thành hai nụ cười
Cõng em chồng nắng lên đôi
Nhẹ như lau lách vẫy lời yêu thương
Dường như mọi mệt nhọc đều tan biến. Thế mới biết sức mạnh của tình yêu. Cõng em mà nhẹ như lau lách là bởi có lời thương yêu. Thế nhưng:
Em đi cha mẹ chỉ đường
Tôi đi em chỉ về phương đợi chờ
Dù rất muốn cõng em đi suốt cuộc đời trên lưng nhưng con đường em đi là sự lựa chọn của cha mẹ. Còn tôi thì em đã chỉ cho tôi còn đường đợi chờ, tiếc nuối khôn nguôi cả một đời.
Cõng em, giờ cõng qua thơ
Thơ như sông cũ chia bờ để trôi
Câu thơ như chùng xuống với nhịp 2/2/2 chậm rãi với nỗi buồn mênh mang đầy tiếc nuối.
Ngực em còn ấm lưng tôi
Mưa khuya có lạnh nửa người không em?…
Bài thơ kết thúc với nỗi lòng trăn trở, không biết em có còn nhớ đến tôi, nhớ đến kỉ niệm ngày xưa nữa không? Em có còn được hạnh phúc như tình yêu của tôi và em trong quá khứ.
Bài thơ để lại cho người đọc dư vị ngọt ngào có một chút đắng cay của tình yêu. Cảm ơn tác giả đã cho bạn đọc HX thưởng thức một bài thơ hay đến thế! Hay trong từng ý thơ, trong từng hình ảnh, cách nói và trong từng câu chữ.
hì hì…ông-anh tự hào vì khả năng cảm thụ văn chương & diễn đạt ngôn ngữ thơ của em gái MK ghê! Bình hay lắm! 😆
Ông- anh KT ui! anh em mình lại khen nhau rồi hỉ? Cảm ơn anh trai nhiều! Đừng để bà xã chê nữa nha…hì hì…
Đúng rồi KT ạ. Thân.
Anh Tín ké với MK.Bài thơ hay thật!
Lần nữa cảm ơn HNTin.
Lời bình của Minh Kiên hay quá và rất dạt dào cảm xúc! Chị cũng đồng ý với em, PTC đã cho đọc một bài thơ ” Hay trong từng ý thơ, trong từng hình ảnh, cách nói và trong từng câu chữ.”
Bài thơ của PTC quá hay,ý tưởng quá tình…quá tuyệt & lời bình của Minh Kiên cũng hết ý ,cả hai nhà thơ đều tuyệt vời ! chỉ biết nói dzậy thâu…..
Em cũng thấy MK bình hay. Rất cảm ơn chị khi không tiếc lời với bài thơ em. Mong chị vui hoài. Thân mến.
Cảm ơn chi Nguyentiet.Chúc chị khoẻ, vui.
PTC vui là Minh Kiên đã hiểu từng ý, từng câu. Với lời bình như cô giáo ngày xưa giảng văn cộng với tiếng mưa nhẹ ngoài trời khi PTC còn học cấp 3.
Tri âm chăng?
Cảm ơn MK, cảm ơn lời bình không thể nào quên được.
Thân mến.
PhanThanhCuong 2012-10-17 12:01
PTC vui là Minh Kiên đã hiểu từng ý, từng câu. Với lời bình như cô giáo ngày xưa giảng văn cộng với tiếng mưa nhẹ ngoài trời khi PTC còn học cấp 3.
Tri âm chăng?
Cảm ơn MK, cảm ơn lời bình không thể nào quên được.
Thân mến.
Cõng em , cõng suốt một đời cho oằn lưng thôi .
Cảm ơn TM đã đọc và comment.
Mưa khuya bị lạnh nửa người thì nhờ anh ủ ấm chứ sao!
Câu hỏi thật khéo như ca dao bỏ quên chiếc áo trên cánh hoa sen!
Chào anh Cương. Hóa ra anh em mình găp nhau ở đây! Vui lắm!
NĐB có mấy bài thơ tình hay, có dịp em nên gởi HX cho bạn đọc thưởng thức nhé. Mong gặp em lâu dài ở đây. Cho anh anh gởi lời thăm sông Thu Bồn. Còn bạn bè, người thân thì đã có điện thoại rồi. Chúc NĐB ở quê vui.
độc đáo.. anh cõng em như cõng mây, 🙂
Cảm ơn Rêu nhé. Hết buồn chưa?
Mến.
Bai tho cong em hay qua, cung may nang nhe nhu ang may tac gia moi cong noi… 😆
Co may co ba o My “chac chet “.
Thoi thi cong em nhu cong may
Hay lam, cam on tac gia
Phải cõng người trọng lượng thấp hơn mình chứ.
Và cõng khi thật sự cần thiết.
Cảm ơn NHLN nhé. Chúc sức khoẻ.
Cõng em- em cõng- lưng trời- cõng mây
Một hình ảnh tuyệt đẹp.
PTC cõng em, Em lại cõng trời, trời lại cõng mây. Người ta gọi là “liên khúc cõng” đó BV ạ. Chúc vui.
Đọc đi đọc lại CÕNG EM nhiều lần sao vẫn xúc động. Xúc động bởi tình yêu trong bài thơ đẹp quá ,lời thơ chân tình, ý thơ sâu lắng.Minh Kiên đã nói hết ý rồi. Nhưng khi đọc những câu thơ này vẫn làm lòng xao xuyến lạ.
Nửa em dính với nửa tôi
Cõng em- em cõng- lưng trời- cõng mây
Cõng em chồng nắng lên đôi
Nhẹ như lau lách vẫy lời yêu thương
Anh cõng em – cõng mây trên lưng , mây bay tan loãng . Anh cõng em – cõng nắng trên lưng, nắng rồi cũng tắt và những ngày hạnh phúc rồi cũng như mây, như nắng!Còn lại gì trong anh những nỗi nhớ ray rứt khôn nguôi.
Cõng em, giờ cõng qua thơ
Thơ như sông cũ chia bờ để trôi
Ngực em còn ấm lưng tôi
Mưa khuya có lạnh nửa người không em?…
PTC kết thúc bài thơ bằng một câu thơ cuối “Mưa khuya có lạnh nửa người không em?” chứa đựng một tình yêu sâu nặng , một nỗi nhớ thiết tha,một nỗi buồn lặng lẽ trong những đêm khuya lắng nghe từng tiếng mưa rơi… mà khi đọc lên như có một cái gì nghẹn nơi tim và ngân ngấn những giọt cay nơi mắt. Bài thơ nào của PTC cũng thật hay và làm xúc động người đọc.Cám ơn PTC .
Chị nguyentiet ơi!
Người làm thơ, lòng nhẹ nhàng hơn khi qua lời bình hay của chị, chị hiểu từng câu, từng lời.Chị đã chia sẻ. Đọc lời bình của chị và Minh Kiên nhiều lần PTC như thấy hai người: một chị, một em bên cạnh. Em cảm ơn chị nguyentiet nhiều, Rất mong chị vui, khỏe.
Phan Thanh Cương ơi, chị và MK là chị em kết nghĩa vì cảm thơ nhau trên HX đó. Nên em thấy một chị, một em bên cạnh em là đúng rồi. Chúc em vui nhiều hơn.
Quá hay Nguyentiet ơi!
Cám ơn HNT nhen . 😛
“Thương em tôi cõng qua sông
Nước sông vừa đủ đèo bồng chút thôi
Nửa em dính với nửa tôi”PTC.
tôi cũng có cảnh này giống giống PTC…xin được cảm thông.
TT biết “cảnh” của anh Lộc rồi đó nghen. Hihi! 😛
TT chi biết cảnh mới đây,còn nhiều cảnh khác thời h/sinh,sinh viên và trước khi cưới vợ nữa hè chứ…dzui,cảm ơn NCM.
Anh Lộc “ghê gớm” thiệt đó nghen! Hehe! 😛
Cảm ơn anh đã có sự cảm thông. May mà em đi luôn, nếu trở về bắt cõng trả lại bên này thì chắc rắc rối lắm anh nhỉ.
Chúc khỏe, vui.
Em đi cha mẹ chỉ đường
Tôi đi em chỉ về phương đợi chờ
Cõng em, giờ cõng qua thơ
Thơ như sông cũ chia bờ để trôi
Ngực em còn ấm lưng tôi
Mưa khuya có lạnh nửa người không em?…
Nghe thật xót xa PTC ơi!
Cảm ơn chị đã trích thơ PTC và chia sẻ. Chúc chị an lành.
Ngực em còn ấm lưng tôi
Mưa khuya có lạnh nửa người không em?…
Anh PTC!
Bài thơ quá tuyệt
KM ko biết khen gì hơn nữa
ý hay mà cú pháp lại đẹp
chúc mừng anh
KM
Cảm ơn KM nhiều. Mong KM vui, khỏe, ấm áp trong những ngày dài phía trước.
Chúc mừng PTC với một bài thơ thật hay. TT đọc rất sớm khi mới vừa post và chưa có comment. Thế nhưng vì lý do bận nên không com ngay được cho PTC. Đoc đi đọc lại vẫn thấy muốn đọc nữa TC ơi! Những lời khen ngợi TT xin gom lại để ké với mọi người đó.
Bài thơ rất tình. Thật diễm phúc cho cô gái được “cõng” trong bài thơ…Chúc PTC vui nhiều nhen.
Thu Trang luôn luôn đọc sớm còn PTC lại luôn luôn trễ. Nhưng trễ muộn gì có gặp nhau trên HX là được, phải không TT?
TT nghĩ khác rồi cô gái được cõng lại hối hận: ” Nếu xưa đừng đưa lưng. Thì chắc ta thành người dưng …”
Chúc TT nhạy cảm, yêu đời.
Bài thơ rất hay, rất trữ tình và lãng mạn. TT vào trễ, mọi người đã nói hết rồi nên chỉ biết tặng PTC mấy câu đồng cảm nhé!
-Cõng em, anh mệt lắm không?
-Dù mệt cho mấy cũng mong “phình phường”! 😛
Một lần cõng đã thấy thương
Thế mà nay đã đôi đường chia xa
Em đi khuất nẻo dương tà
Tôi về nhớ mãi ngực xa ấm lòng! 🙁
May mà có TT-NCM tặng mấy câu thơ làm cho bài Cõng Em vui hơn.
Cuộc đời đâu cho phép cõng em lai rai được, thôi thì viết vài câu để cõng chơi, có khi lại nhẹ nhàng hơn.
Chúc vui. Thân.
Cũng như Nguyễn Tiết, sáng nay vào lại HX, đọc bài thơ CÕNG của PTC mà cười một mình, thích thú. Phải công nhận là bài thơ này tất cả đều rất lạ, ý thơ lạ, và chữ dùng cũng lạ. Những chữ rất thường, gần gũi mà đọc lên nghe nó xa xôi, diệu vợi. PTC nói chuyện cũ mà sao mình có cảm giác còn “ấm trên lưng”. Phải học thuộc bài này, để cuối tuần qua nhậu nhà người bạn, nơi có rất nhiều người cô bạn miền Trung, rất thích thơ. Cái loại thơ này dễ làm cho người, nhất là phái nữ, chăm chú lắng nghe và thơ thẩn. Nếu cô nào nghe xong bài này mà muốn được CÕNG thì anh gởi cho Thanh Cương ráng cương người lên mà cõng tiếp. Nhớ là bây giờ ở Mỹ, mấy nường không còn “nhẹ” như Thanh Cương tưởng đâu nhé. ah ah ha…
NL
Theo lời anh Nguyên Lương thì PTC nên bọc bài thơ này sau lưng chắc là được nhiều em muốn được CÕNG đó. PTC chuẩn bị cái lưng đi là vừa!Coi chừng cái cột sống lưng nghen! 😛
Bây giờ em đang cõng đứa bé gần 5 tuổi, đâu dám thả ra để cõng ai đâu chị, nếu có ai đòi cõng em phải nhờ đến Khoa Trường vậy.
Vậy chị yên tâm, em sẽ bán cái khi cần.
ông KT già chát cũ mèm răng mà cõng nỗi
Anh Nl à.
Anh cứ gởi về VN em sẽ có cách cõng. Đây là điều bí mật em chưa tiết lộ được.
Anh cứ tưởng tượng ở giữa phố Sài Gòn mà cõng nhau, người ta lại tưởng ngày sinh nhật Sac Lô, vui biết mấy.
Thôi anh cứ ráng cõng một em cho vui, Biết đâu cô có chân dài thả xuống hổ trợ cho anh.
Chúc anh mạnh khỏe để cõng nhé. Thân ái.
Anh Nguyên Lương ơi! Vậy là HX chuẩn bị đọc thêm nhiều bài “Cõng em” 1, 2 3…của anh và PTC rồi…hihi…
Hay quá PTC ơi!
“Nửa em dính với nửa tôi
Cõng em- em cõng- lưng trời- cõng mây “
“Ngực em còn ấm lưng tôi
Mưa khuya có lạnh nửa người không em?…”
Một chút ngọt ngào, một chút xót xa… Cõng nỗi đau cuộc đời còn mỏi mòn, nhọc nhằn chứ cõng em vẫn cứ thấy hạnh phúc hả PTC? Thích bài thơ này quá nhưng những gì mình thích nhất trong bài thơ này anh Nguyên Lương đã nói, anh NL tinh tế lắm. Cám ơn PTC . Chúc vui
Lâu quá KĐ nhỉ.
Làm thơ cho vui vậy thời buổi này ai lại cõng nhau đi, có xe có cầu rồi. Ngày trước lỡ cõng em một đoạn, nếu bây giờ gặp lại chắc cho tiền cũng dám đưa lưng ra. Sợ trọng lượng, sợ công an…
Cảm ơn KĐ không quên PTC. Chúc khoẻ, vui.
Kim Đức ơi!biết ngay mà, cái vụ “ấm trên lưng” này của Thanh Cương nguy hiểm lắm. Không nhắc tới thì thôi, nhắc rồi thì không sao “lạnh” được. Còn Phan Mạnh Thu thì chờ đấy, không phải riêng anh, mà còn bao nhiêu chàng khác, cũng bắt chước PTC cõng nàng thơ của mình cho coi. Nhưng không phải như PTC, cõng qua bên kia sông rồi bỏ đó, cõng thẳng về nhà cho vào bếp nấu cơm. Thế này thì khỏi phải sợ: “Tôi đi em chỉ về phương đợi chờ”. Với qúi nàng mà chờ chờ, đợi đợi là chiến thuật câu giờ, không được trì hoãn. Với PTC, chuyện cõng thì anh chỉ xin hai chữ bình an. Người của anh bây giờ cao 1 mét 65, nặng 50 kí lô mà anh cõng không nổi thì còn cõng ai. Chân thì có dài đấy nhưng không giúp được gì. Anh chỉ bắc chước PTC là cõng… nàng Thơ trên lưng thôi. Vui không?
NL
Thôi anh em mình cứ cõng nàng thơ trên lưng cho nó nhẹ nhàng anh nhé.
Ngày tháng đã xanh rêu chắc cõng em cũng không nổi đâu anh NL nên “chuyện cõng thì anh chỉ xin hai chữ bình an” là đúng. Theo em thì “Anh chỉ bắt chước PTC là cõng… nàng Thơ trên lưng thôi”, có các nàng HX vào com cũng đủ “ấm lưng” anh rùi. Chúc vui
Một bài thơ hay,ý tưởng mới, bay bổng, lãng mạn. Cảm ơn Phan Thanh Cương đã cho thưởng thức.
Cảm ơn lời khen của LKL. Chúc khoẻ,vui.
Qua những lời com và bình thơ cho thấy trang HX toàn là tuyệt bút bài thơ Cõng Em của Phan Thanh Cương bài họa Thôi Đành của Phan Mạnh Thu và những bình thơ của Minh Kiên – nguyentiet- Nguyễn Lương- Kim Đức..V..V.. làm cho người com cuối cùng này chỉ biết gợi khen và bái phục…Xin cám ơn một bài thơ rất ấn tượng
Thành thật cảm ơn nhà thơ. Mong đọc nhiều bài của LCA.
Chúc sức khoẻ.
Từ Thức ơi!
Cảm ơn Từ Thức đã đi từ nơi này đến nơi kia, đem ghép nhặt lại thành câu thơ mới đáng kinh ngạc. Mà câu thơ ấm lại theo phương thức toán học. Một sáng kiến độc đáo có một không hai.
Thân chào, hẹn gặp lại.
Em thích đoạn cuối hơn! Cái bầu tâm sự anh từng giọt một nhỏ xuống chỗ này đây. Hai đoạn trên là một video đa chiều để rồi người đọc bắt đầu thấy ở đoạn cuối sự ngầm ngùi của những giọt đắng…Nếu em có phương cách đưa bài thơ này đi xa hơn anh vui lòng chư? Chúc anh nhiều ngày vui!