Một mình – buổi sáng không ai gọi
Một mình – buổi trưa không ai mời
Một mình – buổi chiều không ai đợi
Một mình – buổi tối thừa tay mềm…
Hai mình – buổi sáng râm ran nhớ
Hai mình – buổi trưa âm ĩ thương
Hai mình – buổi chiều nôn nao đón
Hai mình – buổi tối mãi là đêm…
Ta – giờ vẫn một mình
Em – sao hoài lặng thinh ?{jcomments on}
Em vẫn hoài lặng thinh
Bởi em sợ hai mình
Buổi tối nghe anh ngáy
Chiếc giường sao rộng thênh
hehe…ngáy là chiện nhỏ mà…Em ! 😆
Em sẽ mãi lặng thinh
Tim tím trái tim mình
Mỗi lần nhìn anh nhậu
Thấy cuộc tình lênh đênh.
“Nam dzô tỉu như kỳ dzô…cán!”, Kiều Thanh nghe câu đó chưa? hi hi
Một mình nhà vắng lặng thinh
Một mình ta chán buồn tình nhậu chơi
Một mình buồn lắm bạn ơi!
Phải chi có bạn ta ngồi say sưa
Một mình từ sáng đến trưa
Có em bên cạnh say sưa tối ngày…
Phải được vậy thì vui phải không Khoa Trường?
Anh SAC mà đã nói thì chỉ có…đúng thôi! Cám ơn anh đã đọc & họa thơ chia sẻ nẩu niềm !
Một mình – buổi sáng không ai gọi( KT)
Hai mình – anh ơi dậy đi thôi
Một mình – buổi trưa không ai mời(KT)
Hai mình – mời em ta đi ăn
Vậy là hai mình dzui hơn phải hông Khoa Trường ?
Y choang rứa đó, anh NTL ơi !
…Hai mình – ông ơi dậy ông ơi (NTL)
…Hai mình – ông ơi mời ông…xơi NTL)
Hai mình khi nào cũng ấm áp ngọt ngào hơn một mình chớ Phải không các bạn?
Như anh & chị dzậy đó, phải hông chị camtucau? 😛
“Ta – giờ vẫn một mình”
Tậu! Lẩm đẩm có một mình…Mấy chị lớn bỏ đi chơi hết rầu, quậy quá nên hổng ai cho đi chơi chung, bi giờ ngồi than thở…
KT buồn lắm hở? Đừng buồn nữa nhen, tìm mấy nhỏ quậy quậy chơi chung cho dzui, cho lên đô…hihi… 😛 😛 😛
Một mình không quậy được… Buồn
Hai mình quậy quá Nẫu chuồn mất tiêu
Bây giờ ngồi buồn liêu xiêu
Khoa Trường than thở…Hắt hiu. Ôi buồn! hihi…
Bùn quóa đi. THUUUUUUUUUU CHAAAAAAAAAAAAAAAAAANG ui ! 😆
Lại rên than nữa rồi…
Ngồi gõ chữ THUUUUUUUUUUUUUU CHAAAAAAAAAAAAAAAAAAAANG dzậy mà hổng thấy mắc cười sao còn buồn nữa. Buồn mà toét miệng cười dzậy hé 😆 Xao quá chừng. Nghĩ cả buổi trời mới ra được mấy chữ để recom hé…TẬU 😛
Ờ, ông Pha Chường ni xạo gốm ! “bo xì” ổng cho rầu ! 8)
“Xạo gốm” thì Pha Chường nỗi tiếng hồi giờ rồi 😛 Còn “bo xì” thì chắc là phải dzẫy quá 😆
Bộ nói dzậy mờ “bo xì” thiệt na Thu Chaaaaaaaang? :zzz
Biểu người ta “bo xì” mà còn hỏi…KHÓ HIỂU 😕
“Ta – giờ vẫn một mình
Em – sao hoài lặng thinh ?”
Cô đơn là loại bệnh ghê gớm nhất đối với thi nhân, nhưng nó cũng là chất xúc tác hữư hiệu nhất để tạo ra những tuyệt tác bất hủ, đây cũng là 1 tuyệt tác, chúc mừng KT !
Chào anh NTL-PC !
Khoa Trường cảm ơn sự chia sẻ của anh, còn “tuyệt tác” á? thui, dị lém ! 😳 😛
Ta – giờ vẫn một mình
Em – sao hoài lặng thinh ?
Tậu Khoa Trường ghê! Em nớ ơi, nhớ lên tiếng đi nhen!
Chị phải hô : “Mấy em nớ ơi!…” thì mới trúng! hahaha…
Cô đơn -bịnh của Pha Trường
Tương tư-cũng bịnh của Chường pà coan ui! 😛
Tậu ghơ là tậu!hic..hic.. 😛
Làm sao cho hết tậu, Meocon ? 😉
Đem xử- hết tậu liền hà! 😛
Xử sao, nói trước coi có “đeo” đớn gì hông để chửn bị nhen meo!
Chào KT,tôi nói Một đôi bây giờ anh nói Một & Hai vui hé,hèn chi mình đồng bệnh…vui-Bệnh si tình…
Tình mờ hông si thì si cái dzầy ? Cở như anh em mình thuộc loại…
“hết thuốc chửa” rầu. Kợ, tới đâu tới…Si cái đã rồi tính tiếp, còn nếu không được nữa thì “ở dzậy” cho nẫu…thèm chơi, anh locbach hé ? hehehe… 😆
KT. nói cái gì mà ở dậy vậy,KT. vẫn còn đang độc thân đấy hả?nguy hiểm đó nghen…nên đi B/sĩ nghen cha nội…vui.
Độc thân “tại chỗ” mờ, tới chỗ nào thì độc thân chỗ nấy, đi BS chi cho tốn tiền ? 😛
U vay thi khoi gap B/si ton tien,de danh do di…vui.
Một mình – buổi sáng không ai gọi
Một mình – buổi trưa không ai mời
Một mình – buổi chiều không ai đợi
Một mình – buổi tối thừa tay mềm…
sao mà cô đơn dử dẩy ,, bé thấy Pha Chường đào wa lắm mà????????Ngừ í chắc sẽ cảm động níu đọc đưỢc, những giòng thơ này ..
Bầu hầu theo giòng thơ , thương cảm cho phận cô đơn gấu chiếc 🙁 huuhu
hic hic… bé làm anh tủi cái phận “đêm về ôm gấu chiếc” quá! Nhưng dù sao cũng còn đở hơn ôm gấu…mẹ ?! he he he…
Mến chào ông anh !
Thâu kỳ nầy là KC đề nghị HX cấp chứng chỉ v/v công nhận nhà thơ Pha Chường số dzách về mần thơ “dzí dzỏm “,cho rầu ! 😆
Bớ …ông anh nè !….(Ngừ ấy đang cừ … 😛 chớ hổng còn lặng thinh nữa đâu ….!
Chúc ông anh dzui và phình phường hử!
Anh Pha Chường cảm ơn nhã ý của NKC, nhưng anh không dí thì thâu, khi mà anh dí là anh dí thiệt chứ hông dí…dõm đâu nhen. hi hi…
Một mình- sáng xỉn chiều say
Một mình- đi suốt cả ngày hổng sao
Một mình- dạo khắp vườn đào
Một mình- mới thấm khát khao …vợ chồng
Một mình- tựa cửa ngóng trông
Một mình- cần lắm ấm nồng đôi tay
Một mình- trước ngọn heo may
Một mình- đếm bước từng ngày chênh vênh…
Ta giờ – ngày tháng buồn tênh
Em giờ – khắc khoải lênh đênh đò chiều!
Ui cha ui, sao cứ như là đi guốc…cao gót trong bụng nẫu dzầy sao nẫu chịu nẩu đây, cô giáo ơi !
“Quạ” thơ hay…ác ! 😆
Lâu lâu mới đi guốc …cao gót chứ thường ngày NT đi dép xẹp không hà! 😛
Ơn trời ! Được giảm “đeo” chút xíu…Thôi, đi chưn không luôn đi, cho…êm. 😀
Một mình tối ngủ mình ênh
Như con gà trống buồn tênh cuộc đời
Một mình thanh thảng rong chơi
Không ai cảnh cáo, không lời răn đe
Qua đâu đó rước em dề
Đẹp như bong bóng không hề cô đơn
Chào Ngọc Anh.
Cảm ơn bạn đã có công họa thơ, mặc dù nội dung bài thơ của bạn có vẻ rất lạ và không thích hợp với không gian văn hóa của Hương Xưa chút nào! Bạn vui lòng giữ cho riêng mình đi nhé !
Cảm ơn NA. Vì chắc KT dị ứng nên nói vậy,chứ 6 câu của NA. rất thật với tôi và chắc là với NA nữa…vui.
Ai biểu để mình kia bay mất rồi ngồi than van .
Hông tậu dzùm na mà còn “ai biểu” nữa ha TM ? :zzz
Thơ dí dỏm quá , ngoài đời KT ra sao ?
Dzí…thiệt. Thưa Giáng Hương ! 😉
Ta- giờ vẫn một mình
Em- sao hoài lặng thinh
Một mình thiệt tậu – nói không chịu nói- để chi lâu…em lặng thinh là phải- bây giờ lại than van – nỗi niềm quá 🙂
Nghe dư lựng nói nẫu cũng…”ờ lon” mờ (?)hic hic…sao cũng hông chịu nói, hữ ? 😛
Hic…thâu bắt tay , chiện bây giờ hổng nói nên than vậy mà !! 😛 😛
Thật là dễ thương. Lãng mạng không chịu nổi. Bài thơ ngắn gọn. Đọc lên ai cũng muốn cái cảnh : “Buổi tối mãi là đêm của hai mình đấy” HAY!
NL
Chào anh Nguyên Lương!
Cảm ơn anh đã đọc và khen. Khoa Trường cũng rất ngưỡng mộ “hai mình” của anh và chị Vân Các lắm đó nhen. Chúc a/c luôn hạnh phúc, luôn yêu nhau, luôn…hai mình để “mãi là đêm” !
Ta – giờ vẫn một mình
Em – sao hoài lặng thinh ?
Hay quá!
Và các bài họa của SAC, của nguyentiet, của Em, của Kiều Thanh đều hay.
Chào anh Lê Khánh Luận!
Anh Luận thì luôn hai mình rồi, đúng không? Chúc mừng và cảm ơn anh !
Anh Luận khoái mấy câu nà là phải rùi…ham quá đi mà để dành cho em út bớt nghen…vui.
Sự cố máy tính , giờ mới com được, hai mình có lúc vui, có lúc bực bội, nhưng hai mình của KT dễ thương quá, nên KĐ cũng thích hai mình. KT dễ thương đến dzậy mà ai nỡ làm thinh. Chúc vui
Dễ thương mà thương hổng dễ, Kim Đức ơi! hu hu… 😛 Kim Đức thích hai mình là đúng rồi, cái ông Bửu Châu cũng…dễ shương quá mờ!
Một mình – buổi sáng không muốn dậy
Một mình – buổi trưa nghe nhạc sầu
Một mình – buổi chiều làm nhiều ly
Một mình – buổi tối mãi đi hoang
Hai mình – buổi sáng cứ vấn vương
Hai mình – buổi trưa vẫn nhớ thương
Hai mình – buổi chiều đưa đón mãi
Hai mình – buổi tối tỏa ngát hương
Người ơi đừng mãi một mình
Đêm sâu mộng mị mối tình đã xa
Ngày mai lòng sẽ nở hoa
Tình duyên rồi đến vỡ òa niềm vui
Cũng là Một & Hai, nhưng sao bài họa của Thu Thủy nghe ngọt…ác!
Đã vậy mà còn phơi phới nữa. Cảm ơn nhiều hé ! 😛
Thơ của Thu Thủy, một Eva đến từ sao Thủy (Venus), rất khác với Khoa Trường, một Adam đến từ sao Hỏa (Mars). Phụ nữ lúc nào cũng lạc quan:
Ngày mai lòng sẽ nở hoa
Tình duyên rồi đến vỡ òa niềm vui
Liệu lời nhắn này có làm cho chàng Adam một mình vui hơn không?
NL
Anh Nguyên Lương nhận xét rất chuẩn xác ! Rất vui !
Không biết chàng Adam có vui không, nhưng được anh Nguyên Lương để mắt tới, là vinh hạnh lắm rồi.
Thật tội nghiệp cho tác giả.
Cảm ơn tấm lòng nhân ái của PMT 😛