Hàng rào hoa ven đường vào cổng Lý Môn hơi ủ nhàu vì những cơn gió nam
hừng hực nóng. Tâm lặng lẻ lén nhìn người đi khuất bóng, bao năm chưa
đối diện người. Tâm tư ngủ yên với cảnh đời goá bụa. Những đêm cô đơn,
những ngày thui thủi khiến Tâm phai nhòa bao khao khát yêu thương.
Hạnh phúc lang thang theo tháng ngày xa xôi mà ráo đâu đó dòng lệ khô.
Người như một ông cụ lểnh khểnh tìm về. Một vòng tay ôm đùa nghịch
thay cho câu chào hỏi gặp nhau. Người vẫn loáng thoáng nét giểu đời
ngang tàng như hồi còn thanh niên. Tâm có cảm giác má mình nóng lên
với vòng tay ôm bất ngờ ấy. Nét cười của người xa vắng buồn hiu trong
tuổi già. Mặt người đỏ ửng bởi hơi men rượu nồng. Tâm chìm xuống dẩy
giụa trong kỷ niệm ngày còn thơ dại.
Ôi năm tháng vụt qua như ánh chớp bảo giông, như cơn mưa rào chợt tắt.
Tâm nhìn theo bóng chiều trôi, chợ Vỉnh Hy vắng ngắt như cỏi tình nàng
đắng ngắt. Người đến làm gì? Chưa kịp câu tâm sự người đã vội đi, có
lẽ người sợ vu vơ cũng như Tâm đang sợ. Ừ nhỉ, chắc thế…Giữa người
và Tâm là muôn trùng kỷ niệm, cả hai đều muốn tìm như nhau và đều sợ
nó khuấy động như nhau. Người lầm lủi bước, Tâm len lén ngóng nhìn
hình bóng cũ rời xa. Tiếng thở dài đâu đó vọng lên trong con tim chai
cứng cô đơn. Khi người với vòng tay chào hỏi, Tâm lao đao như ngất đi
trông một giây hiện hữu. Câu chào không đầu không đuôi như hai đứa bé
tập nói chưa rành.
Hồi Tâm góa bụa, người tan nát cuộc tình duyên. Cũng một lần người về
thăm nhau, nơi Phước Lộc đìu hiu này. Người đến như cơn gió hiếm hoi
mùa hạ, Tâm run rẩy với bửa cơm trưa tiếp đón, người lặng lẻ buồn Tâm
lặng lẽ xôn xao cỏi nhớ. Người với khói thuốc mênh mang, với khúc tình
ca “Hạnh phúc lang thang”, tiếng ca u buồn đưa Tâm rơi rơi vào ảo ảnh
cuộc tình xa. Giữa ngừơi và Tâm là tiếng thở của một thứ tình trang
trọng một đời. Thời hoa mộng đâu ai nói yêu, không một nụ hôn, không
một tiếng vượt qua ranh giới bạn bè. Thế nhưng có một gắn kết vô hình
về niềm vui nổi buồn của nhau. Tâm hạnh phúc người hạnh phúc, Tâm đau
thương người cũng vội đoạn trường. Tâm không nhớ nhưng khi gặp nhau
lòng vẫn thanh thoát bâng quơ như ngày xưa.
Người đi… người đi rồi. Mong sao người hạnh phúc cuối còn lại bên
đời, chưa chúc phúc cho người nhưng trong mắt nhìn như đã chúc. Chắc
chắn người hiểu, vì hiểu nên người vội vã đi, vội vã che đấu xúc động,
khiến người lạc lỏng như người dưng. Người đi rồi tôi viết lá thư
không gởi này cho khung trời quê hương tôi với từ đường Đào Tấn, với
chợ Vỉnh Hy chiều xuống, với cổng Lý Môn rêu phong nổi nhớ một đời
tôi. Chúc người bình an là tôi chúc chính tôi.
* NGƯỜI XA LẠ CẢM TÁC :
Tôi chỉ là kẻ lạ bên đường nhìn nhân thế đảo điên.
Tôi tìm vực sương thu, tìm bóng người nơi lưng đèo chông chênh.
Tìm môi cười thơ ngây trong ngày xanh hạnh phúc.
Tôi tìm một mối tình như Mai Trần cho tôi đọc…
Vỉnh Hy tháng 7-2012{jcomments on}
Chúc người bình an là tôi chúc chính tôi.
Tác giả nói rất đúng.
Sống trong cuộc sống đầy buồn tênh này cần chúc phúc nhau nhiều hơn nửa.
Bà coi cái chiện nẫu diết thiệt là có diên .
bagiadeua đâu???
Không đề cập, nhưng có lẻ có ít nhất một nguyên nhân nào đó, một trở ngại không thể vượt qua nào đó…chia cắt ! Và hạnh phúc không hề là cái “trên trời rơi xuống” để có thể xem như là một định mệnh, như là một số phận…
Đó là một thoáng cảm nhận của Khoa Trường khi đọc bài viết này.
Và…”lâu rồi đời mình cũng qua” …
Một định mênh một số phận người!
Người đi… người đi rồi. Mong sao người hạnh phúc cuối còn lại bên
đời, chưa chúc phúc cho người nhưng trong mắt nhìn như đã chúc. Chắc chắn người hiểu, vì hiểu nên người vội vã đi, vội vã che đấu xúc động, khiến người lạc lỏng như người dưng. Người đi rồi tôi viết lá thư không gởi này cho khung trời quê hương tôi với từ đường Đào Tấn, với chợ Vỉnh Hy chiều xuống, với cổng Lý Môn rêu phong nổi nhớ một đời tôi. Chúc người bình an là tôi chúc chính tôi.
Bài viết thật ngậm ngùi .
Tôi hạnh phúc là người hạnh phúc, thế thôi.
Người với khói thuốc mênh mang, với khúc tình ca “Hạnh phúc lang thang”, tiếng ca u buồn đưa Tâm rơi rơi vào ảo ảnh cuộc tình xa. Giữa ngừơi và Tâm là tiếng thở của một thứ tình trang trọng một đời. Thời hoa mộng đâu ai nói yêu, không một nụ hôn, không một tiếng vượt qua ranh giới bạn bè. Thế nhưng có một gắn kết vô hình
về niềm vui nổi buồn của nhau.
Một chuyện tình buồn, mong manh như khói sương rất hay.
Đôi khi như khói như sương lảng đảng quanh đời không dứt.
Nó nằm giửa tình yêu nam nữ và tình bạn sâu lắng.
Một chuyện tình xót xa.
Không xót xa đâu, chỉ vượt ra lẽ đời một chút thôi.
“…Đường dài hạnh phúc, cầu chúc cho người”
C Ầ U . C H Ú C . C H O . N G Ư Ờ I
Đoản văn hay lắm Mai Trần ơi, :sigh:
Cám ơn whwh.
Một đoạn văn u uất, như một lời nhắn nhũ chưa thành.
Như lời yêu dấu tan theo.
Bài viết hay, những tình bạn đặc biệt như thế thường hay gặp trong đời.
Không nhiều lắm đâu Quốc Tuấn ơi.
Cứ tưởng là bạn nhưng đâu đó chỉ là ngộ nhận, thật ra chữ bạn hiếm hoi lắm Tuấn ơi.
Ôi năm tháng vụt qua như ánh chớp bảo giông, như cơn mưa rào chợt tắt.
Tâm nhìn theo bóng chiều trôi, chợ Vỉnh Hy vắng ngắt như cỏi tình nàng
đắng ngắt. Người đến làm gì? Chưa kịp câu tâm sự người đã vội đi, có
lẽ người sợ vu vơ cũng như Tâm đang sợ. Ừ nhỉ, chắc thế…Giữa người
và Tâm là muôn trùng kỷ niệm, cả hai đều muốn tìm như nhau và đều sợ
nó khuấy động như nhau. Người lầm lủi bước, Tâm len lén ngóng nhìn
hình bóng cũ rời xa. Tiếng thở dài đâu đó vọng lên trong con tim chai
cứng cô đơn. Khi người với vòng tay chào hỏi, Tâm lao đao như ngất đi
trông một giây hiện hữu. Câu chào không đầu không đuôi như hai đứa bé
tập nói chưa rành.
Hồi Tâm góa bụa, người tan nát cuộc tình duyên. Cũng một lần người về
thăm nhau, nơi Phước Lộc đìu hiu này. Người đến như cơn gió hiếm hoi
mùa hạ, Tâm run rẩy với bửa cơm trưa tiếp đón, người lặng lẻ buồn Tâm
lặng lẽ xôn xao cỏi nhớ. Người với khói thuốc mênh mang, với khúc tình
ca “Hạnh phúc lang thang”, tiếng ca u buồn đưa Tâm rơi rơi vào ảo ảnh
cuộc tình xa. Giữa ngừơi và Tâm là tiếng thở của một thứ tình trang
trọng một đời. Thời hoa mộng đâu ai nói yêu, không một nụ hôn, không
một tiếng vượt qua ranh giới bạn bè. Thế nhưng có một gắn kết vô hình
về niềm vui nổi buồn của nhau. Tâm hạnh phúc người hạnh phúc, Tâm đau
thương người cũng vội đoạn trường. Tâm không nhớ nhưng khi gặp nhau
lòng vẫn thanh thoát bâng quơ như ngày xưa.
Ôi tình yêu của một thời thơ dại.Nó trong sáng, ngọt ngào nhưng nó vẫn theo ta cho đến cuối cuộc đời.Thiên Di là một người đa cảm.
Đa đoan thì đúng hơn.
Mối tình thanh thoát bâng quơ mà nhớ cả một đời
Cái nhẹ nhàng là cái lắng sâu, hô hào bổ bã chỉ được cái trần tục mà thôi.
“Người đi… người đi rồi. Mong sao người hạnh phúc cuối còn lại bên
đời, chưa chúc phúc cho người nhưng trong mắt nhìn như đã chúc..”
đọc ké lá thư của Mai Trần viết.. đầy cảm xúc, viết thư hay như dầy ngừ đi sao đành ngừ quơi??
Hay thì hay nhưng đi, phải đi người ơi.
Một mối tình thật đẹp ! thì làm sao không nhớ cả một đời ! vì nó đã như ngấm vào máu thịt rồi! Cám ơn Mai Trần một bài viết rất hay & rất lãng mạn…
Không gặp thì thôi, gặp lai xôn xao xúc động như còn con trẻ.
Chắc chắn người hiểu, vì hiểu nên người vội vã đi, vội vã che đấu xúc động,
khiến người lạc lỏng như người dưng.
Hiểu nhau quá mà phải xa nhau.
Không nên đắm mình trong dòng nước mát, phải giữ cho nó biếc xanh kẻo đục dòng mà tiếc nuối.
LỜI TÔI VIẾT CHO NGƯỜI
Lầm lủi ra đi trông bóng chiều Vỉnh Hy nghiêng ngã. Nhìn người thắm duyên tôi mừng ứa lệ. Bao năm tôi không về thăm bạn, nhìn bạn khỏe mạnh tôi như người được hồi sinh. Vòng tay ôm chào hỏi vẫn khiến tôi điếng người như xưa. Tội nghiệp cho tôi không chào hỏi một câu ra hồn, ông già như tôi tệ thật Tâm nhỉ?
Tôi chỉ muốn nhìn người khuôn nét như xưa và điều này tôi mản nguyện. Bạn vẫn đằm thắm trong nụ cười như xưa. Đôi mắt vẫn ánh lên nổi thông hiểu cho người bạn già này. Trong ánh mắt mong tôi ở lại để tâm tình cho thỏa nhưng tôi không thể…thà rằng như thế cho ta lặng hiểu về nhau. Một nổi ấm cúng len vào đời như mạch sống bừng lên của tuổi già đe dọa.
Tôi về đến Qui Nhơn, cái thành phố mà tôi yêu thương hết mực mà ghét nó cũng đủ điều. Tôi không chúc người hạnh phúc tôi chỉ chúc người giử ven môi cười như hôm nay mình gặp lại..
Ông đúng là đa đoan nhưng mà hay!!!
Tôi khôngTooin, nhưng ông cảm nhận tâm tình của Tâm là 100%.
Xin lổi “Tôi không nói”
Không ai biểu mà khai?
Nhưng sao tôi lại muốn khóc quá ông ơi.
Cho tui la ổng với…
Trời ơi đọc xong hình như trong mắt tôi khi không tuôn ra giọt lệ. Một cảm thông tuyệt vời hơn cả những tầm thường đầy rẩy xung quanh. Không có gì cả mà chất chứa hai tâm hồn thanh cao, chỉ tiếc là trời không cho ai phúc mệnh.
Mệnh phúc không trao đành thôi Hương!
Hương bày tỏ hết xúc động trong lòng mình rồi.
Hạnh phúc lang thang như mây… cho đời héo gầy cho ta dệt thơ…..Từng đêm qua trong gíâc mơ vẫn mong chờ… có em về…
Hát thêm đi Bảo Hoàng.
Tôi chỉ là kẻ lạ bên đường nhìn nhân thế đảo điên.
Tôi tìm vực sương thu, tìm bóng người nơi lưng đèo chông chênh.
Tìm môi cười thơ ngây trong ngày xanh hạnh phúc.
Tôi tìm một mối tình như Mai Trần cho tôi đọc…
Bạn viết hay lắm.
Người bạn nhỏ của tôi viết ngắn nhưng lá thư hay lạ lùng.
Tôi đoán không nhầm là TD (MT) đã viết mênh mang như “Bóng người thiên thu” của NTH. Chúc khai thác thêm những nét trử tình nhẹ nhàng này…Chào em.
Sẻ cố găng anh NTH, hứa với anh…
Lá thư này chỉ chép cho HX đọc hổng được gởi …Ừ nhỉ!
😉 😉 😉
Chuyện tình cảm động trong sáng như thơ .
Thật sao bạn?
Hồi Tâm góa bụa, người tan nát cuộc tình duyên. Cũng một lần người về thăm nhau, nơi Phước Lộc đìu hiu này. Người đến như cơn gió hiếm hoi mùa hạ, Tâm run rẩy với bửa cơm trưa tiếp đón, người lặng lẻ buồn Tâm lặng lẽ xôn xao cỏi nhớ. Người với khói thuốc mênh mang, với khúc tình ca “Hạnh phúc lang thang”, tiếng ca u buồn đưa Tâm rơi rơi vào ảo ảnh cuộc tình xa. Giữa ngừơi và Tâm là tiếng thở của một thứ tình trang trọng một đời. Thời hoa mộng đâu ai nói yêu, không một nụ hôn, không một tiếng vượt qua ranh giới bạn bè. Thế nhưng có một gắn kết vô hình về niềm vui nổi buồn của nhau. Tâm hạnh phúc người hạnh phúc, Tâm đau
thương người cũng vội đoạn trường. Tâm không nhớ nhưng khi gặp nhau lòng vẫn thanh thoát bâng quơ như ngày xưa.
Sao có những mối tình cao quý và quá đẹp .
Chào Giáng Hương
Tới tuổi nầy còn mơ mộng gốm .
Tuổi nào chẳng mộng mơ!
Tình yêu không dám nói ray rứt mãi không nguôi!
Khong ai muon noi.
Tình yêu không trọn thường làm ta tiếc nhớ cả một đời. Anh viết hay quá, nhẹ nhàng như hơi thở mà lại sâu lắng và mênh mông.
Cám ơn NT.