* Nhân đọc bài thơ Biển và Em của Nguyên Hạ-Lê Nguyễn,
thích thú mình gởi các bạn bài thơ viết lúc xa nhà, nhớ vợ
trong một lần đi công tác ở Colombia, gần bờ biển nổi tiếng
Cartegena của vùng đất Latin America này.NL
* Hình ảnh: Lương- Vân Các
Gió đưa anh về biển trời Nam Mỹ
Sóng vỗ bạc đầu lấp dấu chân chim
Mấy năm trở lại như người xa lạ
Con dã tràng xưa còn nhớ hay quên?
Hải âu ngơ ngác tìm ai biển vắng
Tuần trăng võ vàng chờ đợi tin nhau
Sóng, gió, nước xanh giữ tình chung thủy
Ôm ấp ngàn đời cát trắng, biển sâu
Sáng từ gĩa em lạnh trời Đông Bắc
Nắng chiều miền Nam không đủ ấm lòng
Chiếc áo len đan ôm vòng tay nhỏ
Tế bào thân anh trổi những mầm xanh
Giờ nằm một mình lắng nghe trời chuyển
Sóng vỗ rì rào gõ nhịp tim em
Giấc mơ cuộn tròn hai ta trên cát
Nước biển vỗ về da thịt em căng
Biển ngóng chờ em đến chiều nắng tắt
Theo dấu chân còng đếm bước tương lai
Năm xưa đi xa không người đưa tiễn
Nụ hôn lần này triễu nặng đôi vai
Cartegena đầu mùa gió lộng
Trời nước mênh mông trăng lạc tìm sao
Con sò cô đơn dấu thân vỏ cứng
Đêm nay anh buồn biết dấu nơi đâu
Từ Colombia ngóng về phương Bắc
Biển cát cùng ai xây cất dã tràng
Con ốc mượn hồn chở đời thong thả
Anh biết mượn gì để đón em sang.{jcomments on}
Từ colombia ngóng về phương Bắc
Biển cát cùng ai xây cất dã tràng
Con ốc mượn hồn chở đời thong thả
Anh biết mượn gì để đón em sang…
Bài thơ nhớ vợ thật là chân tình ,tha thiết,lãng mạn & rất hay ! NL viết văn cũng hay mà làm thơ cũng tuyệt…! Hình ảnh 2 vợ chồng thật là đẹp đôi ! Chúc mừng hạnh phúc nhé NL!
Hình cảnh nhà của NL đẹp wá !
Nỗi nhớ không rời…vì rất yêu.
Kiều Thanh ơi,
Vì rất yêu… nên nổi nhớ không rời!
Như con dã tràng kia nhớ hay quên?
Anh Nguyên Lương nhớ vợ sao giống chị Nguyên Hạ nhớ chồng quá .
Dạ Lan ơi,
Chắc là phải giống nhau thôi, vì cả hai nổi nhớ cũng đồng hành về một một điểm đến cuối cùng!
Có cặp tình nhân giữa vườn hoa đẹp wá.
Biển ngóng chờ em đến chiều nắng tắt
Theo dấu chân còng đếm bước tương lai
Năm xưa đi xa không người đưa tiễn
Nụ hôn lần này triễu nặng đôi vai
Nỗi nhớ là niềm hạnh phúc cho những trái tim có nơi chốn bình yên để hướng về.Bài thơ hay lắm, lời thơ rất nồng nàn.
Hai vợ chồng thật là ấm nồng hạnh phúc giữa vườn hoa xinh đẹp. TT xin chúc mừng hai bạn!
Nhớ vợ còn hơn nhớ người yêu,lại thêm một người trình bằng chung thủy bà con xem.
Bài thơ rất tình cảm của những đôi vợ chồng mà chữ tình còn thênh thang chưa bị chữ nghĩa khỏa lấp.
Yêu vợ đến thế là cùng.
Anh Nguyên Lương chắc vườn nhà anh rộng lắm .
Hai người thiệt đẹp đôi.
Cartegena đầu mùa gió lộng
Trời nước mênh mông trăng lạc tìm sao
Con sò cô đơn dấu thân vỏ cứng
Đêm nay anh buồn biết dấu nơi đâu
Nỗi buồn rất ngọt ngào, chỉ là nét chấm phá trong bức tranh hạnh phúc, lúc xa nhau cho thi vị, vì thế thi sĩ san sẻ một ít cho người vợ yêu ở xa.
Năm xưa đi xa không người đưa tiễn
Nụ hôn lần này triễu nặng đôi vai
Có tình vẫn hơn không tình phải không nhà thơ
Cám ơn NL. vì đọc bài Biển và em mà bạn viết bài thơ “nhớ dzợ “thật hay và lãng mạn.
Có ý này xin lỗi nhà thơ nhé, như lời Uyên Diễm nói:ý tình trong thơ thì còn ấm áp với chữ tình …chứ không bị chữ nghĩa phủ che…
Mong rằng “tình già” cũng được lãng mạn như thế …thì tác giả là một người hạnh phúc lắm thay…chúc mừng chúc mừng, 😆 😆 bạn làm thơ hay lắm .
Anh một mình trong biển chiều Nam Mỹ
Nhớ em thơ ngây dáng nhỏ im lìm
Dòng nước cuốn dấu chân ai từ tạ
Em bây giờ hiu hắt một mình, đêm
Dã tràng xe cát trong chiều hanh nắng
Hải âu bay nhanh rồi sẽ về đâu
Em xa xăm ngóng trông anh hoài hủy
Nữa rồi đây sẽ chín mộng đêm sâu
Ngày xa em mây trời sao tím ngắt
Phía không em tê cứng buốt mùa đông
Anh bước vội không nhìn đôi mắt đỏ
Đằng sau lưng một giọt nắng bên thềm
Và nơi đây từng đêm nghe sóng biển
Vỡ hồn anh những thương nhớ không tên
Cơn mộng mị kéo dài hồn xao xác
Gió lạnh khuya về xô lệch chiếu chăn
Biển phía anh nhớ biển vùng Đông Bắc
Có em thẩn thờ nhắt cánh hoa phai
Cũng như anh em đang ngồi nhớ biển
Nụ hôn mềm trôi dạt bến thiên thai
Columbia chiều nay mùa biển động
Dã tràng đơn thân lỡ giấc chiêm bao
Trời lộng gió tát vào người đang đứng
Những nỗi buồn lặng lẽ gối lên nhau
Cartegena một màu tím ngắt
Lữ khách âm thầm thương nhớ miên man
Cát loay hoay trong nắng chiều nghiêng ngã
Anh lơ ngơ buồn một bóng lang thang
Mình chơi lâu với Ngu Yên (Nguyễn Hiền Tiên), chồng của Ngọc Phụng, cả hai là dân CĐ (1971), nên bị lây tật làm thơ cho vợ. Ngu Yên làm thơ tặng vợ, hay nịnh vợ… số một, hơn hết ai trên cõi đời này. Chép tặng các bạn bài thơ này của Ngu Yên, để thấy thơ của NL làm cho vợ chẳng thấm vào đâu. Các bạn Nam nhớ thuộc bài thơ này để khi nào người đàn bà đời mình mà “lên cơn” thì đọc cho nàng nghe. It works with me every time:
DỖ DÀNH
Nếu nước mắt không phải là ảo tưởng
thì xin em đừng nói chuyện tầm thường
hãy đề dành những khi hồn tan nát
vì mai đời còn lắm chuyện bi thương
Em khóc mãi sẽ làm anh ướt nhẹp
như hôm xưa em phơi nắng khoai ngào
Gặp mưa lớn làm khoai lang nhão nhét
Em khóc nhiều anh nhão nhét chứ sao
Em khóc mãi anh dỗ hoài sinh tật
năn nỉ nhiều sắp nói lắp rồi đây
nếu em ghét nghe cà lăm cà lặp
thì nín ngay kẻo anh mắc tật này
Em khóc mãi biết lấy gì để chứa
xác hồn anh đầy nước mắt long lanh
anh để dành uống mỗi đêm khi ngủ
may ra trong mơ em hết giận làm lành
Hay em muốn anh nhăn răng múa mỏ
gỉa khỉ lăng nhăng chọc phá em cười
em khóc mãi anh sẽ xin nghỉ việc
ở nhà lơn xơn làm gã đười ươi
Hay em muốn anh khóc theo hoà điệu
hai đứa mình song khóc bè cho vui
anh sẽ thâu băng rình khi em giận
mở máy khóc giùm cơn giận dễ nguôi
Em có nghe trong đêm dài vắng lặng
nước mắt đều đều như giọt mưa rơi
và tiếng nấc như dương cầm độc tấu
nhạc đệm, mưa rơi anh lạnh toát người
Nếu anh lầm
đúng ngoài trời mưa lớn
thì chắc là em không khóc đêm nay
mai thức dậy em đọc thơ đừng giận
có lẽ anh già nên lẩm cẩm lảng tai.
Thấy Ngu Yên tài chưa!
Vui nhé
NL
Đúng như anh NL giới thiệu bài thơ DỖ DÀNH tặng vợ của anh Ngu Yên hay tuyệt
Thơ của MƯA lúc nào cũng tuyệt. Chữ dùng rất lạ: “Cát loay hoay, Anh lơ ngơ, Hồn xao xác, xô lệch chiếu chăn….”. Mình thích nhất hai câu:
“Trời lộng gió tát vào người đang đứng
Những nỗi buồn lặng lẽ gối lên nhau”
Chữ tát câu trên và chữ gối câu dưới nói lên hai động tác, một mạnh mẽ, chủ động, một dịu dàng, thụ động, cả hai nói lên hai thời gian: ban ngày, trước biển và ban đêm trong phòng ngủ, tâm trạng trống vắng của kè xa nhà, xa vợ.
Đề nghị Hương Xưa gom hết mấy bài thơ họa xuất thần của MƯA vào 1 chỗ cho mọi người vào đọc khi nhớ MƯA.
NL
Biển ngóng chờ em đến chiều nắng tắt
Theo dấu chân còng đếm bước tương lai
Năm xưa đi xa không người đưa tiễn
Nụ hôn lần này triễu nặng đôi vai
Lời thơ xa xăm hay lắm anh NL.
Biển ngóng chờ em đến chiều nắng tắt
Theo dấu chân còng đếm bước tương lai
Năm xưa đi xa không người đưa tiễn
Nụ hôn lần này trĩu nặng đôi vai
Biển ngóng chờ em… hay anh ngóng chờ em…?
Một bài thơ nhớ vợ quá nồng nồng & tình tứ, chúc mừng hạnh phúc đến nhà thơ Nguyên Lương.
Giờ nằm một mình lắng nghe trời chuyển
Sóng vỗ rì rào gõ nhịp tim em
Giấc mơ cuộn tròn hai ta trên cát
Nước biển vỗ về da thịt em căng
Anh Nguyên Lương ơi,
Bài thơ hay và nồng nàn lắm. Không biết anh đã có bao giờ về tắm lại biển Quy Nhơn của mình chưa? Biển Quy Nhơn có đẹp, có thơ mộng như biển vùng Đông Bắc của anh không? Và cả vùng biển Cartegena ở Columbia nữa?
Biển phía anh nhớ biển vùng Đông Bắc
Có em thẩn thờ nhắt cánh hoa phai
Cũng như anh em đang ngồi nhớ biển
Nụ hôn mềm trôi dạt bến thiên thai
Biển Quy Nhơn
(Vẫn nhớ mãi về anh!)
Biển quy Nhơn và Biển ghềnh Ráng có phải là một người không dzậy BQN,TKL tò mò muốn biết xem có đúng như suy nghĩ của mình không?
Trần Kim Loan ơi,
Mình không biết Biển Ghềnh Ráng. Chưa quen, chưa gặp.
Chỉ gặp trên Hương Xưa.
Nên chắc không phải là một nhe Kim Loan. BQN
Cám ơn Biển Quy Nhơn rất nhiều ! đã giải đáp thắc mắc cho TKL…
Biển Ghềnh Ráng nhớ người xa xứ
Trắng đêm vì áo mộng thu phai
Trời không trăng vẫn chờ lữ thứ
Lạnh người sương rót nhẹ đôi vai
Gởi Biển Qui Nhơn,
Bạn hỏi có bao giờ mình tắm lại biển QN, xin thưa là từ năm 72 đến giờ, chưa có dịp. Nhắc chuyện tắm biển QN, nhớ lại chuyện cũ:
Số là năm 1965, mình học lớp Đệ Thất CĐ. Năm đó trường CĐ không đủ phòng nên mượn T-NTH mấy phòng để cho bọ mình học tạm. Giờ ra chơi mấy thằng con trai ra biển tắm. Lúc trở lại thì cổng trường đóng kín và năn nỉ bao nhiêu mấy cô hs gát cổng cũng không cho vào. Bọn này phải đứng ngoài đường, phần thì lạnh, phần thì xấu hổ vì không có quần áo, sau đó lại bị Thầy phạt vì bỏ lớp. Bọn này “hận” lũ con gái của NTH qúa chừng, nên thề là sau khi về lại trường CĐ, không bao giờ trở lại ngôi trường gần biển đó. Mãi sau này lên đại học, mỗi lần về thăm nhà, lời thề xưa đã quên, mình luôn xuống trước cổng trường để nhìn say mê “đàn cò trắng” tan trường. Hình ảnh chiếc áo dài trắng phất phơ, bay trong gió mà mấy cô nữa sinh để gió biển tự do “lùa” (chữ của một nhà thơ nữ xứ Huế). Hơn 40 năm rồi vẫn còn mơ một ngày nào đó về QN, không để tắm biển, mà để ngắm “đàn cò”.
“Một đàn cò trắng. Xoải rộng cánh bay. Bay về phía mặt trời” Lời bài hát “Con Cò” mà ca sĩ Tùng Dương thường hát.
NL