*Các bạn Hương Xưa thân mến,
Thầy Nguyễn Mộng Giác đến Mỹ cuối năm 82, mà mãi đến năm 85 mình mới
biết tin. Năm đó, Thầy đã thay thế nhà văn Võ Phiến phụ trách tờ Văn
Học Nghệ Thuật mà mình có cộng tác. Khi nghe tin Thầy đến Mỹ bình yên,
mình có gởi thư thăm. Thầy trả lời thư và hỏi thăm nhiều chuyện, trong
đó Thầy có hỏi chuyện quê nhà, bè bạn, người thân…và có gì vui kể
Thầy nghe. Thời gian đó mỗi lần nhận thư nhà toàn chuyện buồn nên
không có gì vui để chia xẻ với Thầy. Nhân có bài thơ Ngọn Cỏ May mình
“mần” được từ 2 năm trước đó, đọc lại thấy có nói lên 1 chút chuyện
nhà, nên gởi tặng Thầy. Hôm viết bài về ĐH CĐ-NTH, nghe tin Thầy ra
đi, mình đã có gởi đến qúi bạn 4 câu trong bài thơ này. Nay đọc trong
những phản hồi bài viết Kỷ Niệm Khó Quên thấy có nhiều bạn cũng thích
bài này, mình đã tìm thấy trên tờ VHNT đăng bài thơ này năm 85. Mình
chép lại gởi các bạn cùng đọc nhé:
Ngọn Cỏ May
*Viết cho hương hồn Mẹ và Em gái
Ngọn cỏ may trong hồn con bỗng nở
Một buổi chiều đứng ngắm núi đồi xanh
Giống cỏ lạ phất phơ cành trước gió
Con nhớ làm chi một ngọn xác xơ cành
Ngọn cỏ ốm là dáng gầy của Mẹ
Bông cỏ khô là mái tóc của Cha
Con muốn hiện thân làm bông cỏ dại
Bám gấu quần Em về thăm mái nhà xưa
Bên tấm phản Em gỡ từng bông cỏ
Miệng đếm hai, ba năm dãi nhọc nhằn
Con lánh mặt Em, nép vào lớp vải
Ấp ủ hơi người từ thuở bé đã quen
Mùi sữa chua, mùi mồ hôi chảy vã
Mùi bùn đen trên da khét nắng trời
Mùi dầu dừa ngày xưa Mẹ xức tóc
Con nghe nồng hương ấm lạnh, Cha ơi!
Con theo chân Em quanh năm, suốt tháng
Mong tìm giòng sông chứa đẫm nước mưa
Cùng ngụp lặng biết đâu sâu dưới đáy
Sẽ thấy Mẹ mình thanh thản như xưa
Một buổi chiều mây sa trời vũ trụ
Con theo Em đi tìm cánh đồng xanh
Bỗng em lạc trong đám người thất thểu
Chiếc áo phai màu, vá víu che thân
Hình ảnh Em là ba mươi năm xưa của Mẹ
Thuở Tây đi lùng bố ráp tìm Cha
Ôi! cái thuở Mẹ từng đêm cầu nguyện
Bây giờ Em cố nhịn chịu bước qua
Cỏ xanh trên mồ úa vàng mấy lược
Như thân em khô rụng lá trơ cành
Và con đây, Mẹ Em nào có biết
Sống mộng chập chờn, qúa khứ quay quanh
Nguyên Lương
Philadelphia tháng 4, 1983{jcomments on}
Cám ơn anh NL chia xẻ kỉ niệm với người đã mất , bài thơ bông cỏ may u uẩn quá.
Ai cũng có một quê hương để nhớ, Nguyên Lương ơi!
Ngọn cỏ may trong hồn con bỗng nở
Một buổi chiều đứng ngắm núi đồi xanh
Giống cỏ lạ phất phơ cành trước gió
Con nhớ làm chi một ngọn xác xơ cành
Nỗi nhớ về một kỷ niệm buồn.
Cỏ xanh trên mồ úa vàng mấy lược
Như thân em khô rụng lá trơ cành
Và con đây, Mẹ Em nào có biết
Sống mộng chập chờn, qúa khứ quay quanh
Mẹ và em luôn mãi trong tim ta
Ngọn cỏ may chiều mùa thu gợi nhớ
Mẹ và em giữa màu nắng vàng hanh
Cỏ mỏng manh buồn vu vơ hỏi gió
Bay về đâu để hong áo mơ xanh
Anh xa xôi có khi nào nhớ Mẹ
Và mộ Cha giữa trời nước bao la
Khi anh đi đâu hẹn ngày trở lại
Em hắt hiu buồn chiều tím vạt song thưa
Sương ướt đẫm rơi đầy trên lối nhỏ
Ngày tinh khôi chiếu sáng chổ em nằm
Con bé bỏng níu tay lòng trống trải
Tự mùa xưa chồng chất những ăn năn
Bông cỏ may che người đi vội vã
Mắt trông theo từng cánh nhạn xa khơi
Bụi nhiều quá đưa tay che tiếng khóc
Cỏ bên trời lồng lộng gió chơi vơi
Những quạnh hiu in hằn lên nếp trán
Sa mạc cuộc đời xóa dấu chân xưa
Mong nước mát tưới lên hồn bỏng cháy
Cho mây về dìu dịu buổi ban trưa
Cỏ may lẻ loi giữa cánh đồng xanh
Em dìu con đi trong những nhọc nhằn
Những mũi gai đời cứa sâu ngạo nghễ
Rướm máu trái tim dã dượi bần thần
Em bơ vơ đớn đau lạc lõng tìm đường về
Như Mẹ thuở nào canh cánh chờ Cha
Đêm thăm thẳm nhắc anh lời ước nguyện
Buổi ban sơ cho đến tận ngày xa
Cỏ may buồn như em luôn mắt ướt
Tuổi thanh xuân héo úa với thời gian
Nơi xa xăm anh vẫn hoài mãi miết
Ủ mộng cuộc đời nuôi giấc tình xanh
Mưa họa hay quá, rất nhiều cảm xúc , như tâm trạng của người trong cuộc.Thật tuyệt vời.
Thơ của anh Nguyên Lương đã hay rồi, bài thơ họa của Mưa còn hay nữa. Độc đáo ở chỗ: họa rất nhanh, cảm xúc dâng đầy mỗi khổ thơ.
Em rất thích Mưa…Mưa ơi là Mưa..
Tại sao bà hổng thích tui mà cứ tơ tưởng anh Mưa nào dzẫy hử???
Bài thơ phản hồi của MƯA hay qúa, hơi buồn, nhưng đẹp, thật đẹp. Không biết tác gỉa viết bài này từ lâu hay là ngẫu hứng sáng tác sau khi đọc bài Ngọn Cỏ May. “Những mũi gai đời cứa sâu ngạo nghễ” sao mà hay thế. Hồi nhỏ, đi chăn bò, mãi chơi trên đám cỏ dại, bị bông cỏ đâm vào quần, đau đ.., nhột….nên nhớ mãi cảm giác bị kim nhỏ đâm như thế nào. Cái đau đó về sau chẳng thấm gì so với những mũi kim của cuộc đời đâm thấu phổi. Lâu lắm rồi không về quê ở xã Phước Thành để được đi trên cỏ, cho cỏ đâm vào quần để thấy cảm giác “nhột” đó nay như thế nào. Chắc qua thời gian người mình chai sạn với gió sương nên không còn cái cảm giác nhồn nhột ấy nữa.
“Bụi nhiều quá đưa tay che tiếng khóc
Cỏ bên trời lồng lộng gió chơi vơi”
Ôi! bài thơ của MƯA đọc lên thấy nó đáng yêu và dễ thương làm sao.
Thích lắm các bạn ơi!
NL
Nguyên Lương cũng chăn bò như tui hồi nhỏ seo? Thơ hay lém .
Anh Mưa là nhà họa thơ tốc hành rất hay mà anh NLương không biết na?
Có lẽ anh mới vào chơi HX nên chưa biết. Anh Mưa là bạn vong niên của anh Luân Hoán và cùng ở Mỹ đó!
Bài thơ “Ngọn cỏ may” của anh gợi biết bao nỗi buồn, thương nhớ những người thân yêu nhất đời đã khuất. Hay lắm!
Thơ Nguyên Lương khắc khoải.
Bài họa của Mưa thoáng hơn .Cả hai bài đều hay .Chúc mừng .
Gởi bạn Trần Đăng Linh,
Hồi nhỏ mình rất thích chăn bò nên phải hối lộ anh gíup việc để mình luà bỏ lên núi thả rong rồi ta thả hồn theo trời đất, cỏ cây, và cả Cỏ May nữa. Có lẽ nhờ thế ma sau này quen tính thơ thẩn qúa chừng. Có nhiều hôm, tới chiều về mà mấy con bò vẫn chưa gom lại đủ, tưởng mất, khóc hu hu. Về nhà mếu máo từ ngoài vào thì thấy mấy con bò tưởng đi lạc đâu đó nó đã về nhà tự lúc nào. Mừng hết biết! Mình có con bò rất hiền nó cho mình cưỡi thích lắm. Hồi đó chừng 15 kí nên nó chịu được. Bây giờ chắc là nó oằn lưng, gãy mất thôi!
Nhớ lại tuổi thơ nơi quê nhà, thích thật!
NL
Đọc còm của Trần đăng Linh & nguyên Lương nói về kỷ niệm chăn bò …gợi cho TKL nhớ lại kỷ niệm chăn bò của mình , hình như lúc đó mới học lớp 4,lớp 5 gì đó thỉnh thoảng đi học về…ba má hay thả bò trước đồng ruộng trước nhà kêu TKL ra lùa bò về , mà bao nhiêu lần là bao nhiêu lần TKL đều phải khóc… là vì chiều về mấy đàn bò về cùng lượt đông đảo mà mấy con xung cứ chạy theo người tình hoặc gây chiến với nhau ….không chịu nghe lời mình lùa đi, có khi nó chạy theo bò bạn mất tiêu không nhận dạng nó ở đâu nữa…. bỡi dzậy nói đến chăn bò là TKL đến giờ vẫn còn ám ảnh & sợ chăn bò lắm ! dzậy mà Nguyên Lương thì thích thú! chắc tại Nguyen Lương là con trai ….thì phải hi…hi…. nhớ lại cũng dzui & cũng hãi thật!
Seo hầu đó TRANKIMLOAN hỏng kiu tui để tui dừa đuổi bò dừa lau nước mắt cho ngừ…
ha…ha…..TĐL nói tức cười wá! lúc đó có biết TĐL ở đâu mà kiu ! nếu là bây giờ…thì TKL chỉ việc lên trang HX kiu là có TĐL liền ha…..
Bài viết của Nguyên Lương hay quá ! mà bài họa của Mưa cũng hay wá chừng ha TĐL !
Và con tui cũng sát cánh bên TĐL để lau nước mắt cho KIMLOAN đây ? nhưng hình như nàng thích ha ha hơn là hu hu .
Ha…ha…. Đặng Danh hiểu ý ghơ…..
Cỏ xanh trên mồ úa vàng mấy lược
Như thân em khô rụng lá trơ cành
Và con đây, Mẹ Em nào có biết
Sống mộng chập chờn, qúa khứ quay quanh
Thơ như một bức tranh buồn
Một buổi chiều mây sa trời vũ trụ
Con theo Em đi tìm cánh đồng xanh
Bỗng em lạc trong đám người thất thểu
Chiếc áo phai màu, vá víu che thân
Em của đau khổ ơi!em ơi! em ơi!
Bài thơ buồn và nhiều trăn trở Mẹ và Em nay không còn nữa , cuộc sống vẫn tiếp nỗi nhưng nhớ về dĩ vãng là những xốn xang kỉ niệm , BV nghĩ chắc mỗi lần đọc bài thơ nầy anh rưng rưng lệ , cám ơn anh .
Đọc bài thơ và đọc địa chỉ:
Nguyên Lương
Philadelphia
Tự nhiên KT liên tưởng đến Lê Trọng Minh Kha, vì sao ?
– Vì tác giả mất Mẹ và Em gái nên tình thương đã dồn vào những người nữ, KT nghĩ Nguyên Lương là nick còn Lê Trọng Minh Kha là tên các bạn thấy sao? ?
Kiều Thanh kì nầy hết thông minh rồi . Phượng nghĩ NL và LTMK khác nhau, là hai người riêng biệt, thơ LTMK ướt át và dạt dào tình cảm còn thơ NL da diết khắc khổ , không tin KT so sánh đi .
Bài thơ thể hiện một cảm xúc rất thật, một nỗi nhớ Mẹ Và EM da diết.Đoạn thơ này NT thích nhất:
Ngọn cỏ ốm là dáng gầy của Mẹ
Bông cỏ khô là mái tóc của Cha
Con muốn hiện thân làm bông cỏ dại
Bám gấu quần Em về thăm mái nhà xưa
Qua ngòi bút của anh Nguyên Lương, bông cỏ may có một linh hồn, một linh hồn biết yêu thương… Là hình ảnh của Cha, của Mẹ và của EM. Hay quá anh Nguyên Lương ơi!
Các bạn HX có vẻ thích bài thơ NGỌN CỎ MAY của NGUYÊN LƯƠNG ,tôi cũng rất thích bài thơ này một bài thơ hay và cảm động.Nhiều bạn thác mắc không biết tác giả là ai ,để tránh sư nhầm lẫn tôi xin phép tác giả giới thiệu đôi nét về anh ấy
Nguyên Lương là cựu học sinh Cường Để hiên anh định cư tại Mỹ,anh là nhà khoa học (T.S. Hóa),nhà thơ và có khả năng viết bình luân văn chương rất hay…
Một bài thơ nhiều trăn trở vẫn còn nhiều điều chưa nói hết trong những khổ thơ chật hẹp nầy .
Nỗi nhớ mẹ, nhớ em thấm đẫm trong những dòng thơ, hay quá anh Nguyên Lương ơi.
Trần Kim Loan làm thơ hay, chăn bò giỏi, lại rất nữ tính. Khi thì huhu, khi thì haha, nhưng mà hồi nhỏ bị mấy con bò bắt nạt nên huhu nhiều hơn. Con gái mà đi chăn bò, đội nón lá, vừa thơ thẩn, vừa suy tư… vừa nghĩ đến người tình trong mộng cho dù lúc đó còn bé lắm. Một hình ảnh đẹp, lãng mạng. TKL mần thơ con gái hay lắm, Trăng có khi tròn khi khuyết, tình thì lúc nào cũng tròn, đầy. Bây giờ đệ thì biết là MƯA ở Canada, vì Anh Luân Hoán ở đó. Mà nếu là bạn của LH thì NL xin được gọi MƯA là Hiền Huynh. Hôm đọc bài thơ hoạ của MƯA, thích qúa lại tò mò hỏi riêng Đại Tỷ, MƯA là dân kẹp tóc hay đấng mày râu, đại tỷ không biết rõ bảo vào đọc bài thơ của TKL thì sẽ biết qua mấy phản hồi, chứ MƯA rất kín kẽ.
Rất mừng vì được làm quen với MƯA và chị Trần Kim Loan và bao nhiêu bạn thơ khác. Hứa là từ nay sẽ vào HƯƠNG XƯA thường xuyên để tìm quen qúi Anh Chị ở quê nhà và khắp nơi trên thế giới. Làm việc nghiên cứu khô khan, rảnh thì lẻn vào đây đọc thơ ké thấy đời vui hẳn lên và ngày qua nhanh hơn. Cảm ơn Đại Tỷ bỏ thì giờ ra lo cho vườn hoa này. Chỗ gặp nhau thú vị của những tâm hồn đồng điệu .
NL
Ha…ha….nghe NL khen TKL chăn bò giỏi mà TKL cười hoài không thắng lại được….đến nỗi ông xã phải hỏi “Bà đọc gì mà ngồi cười một mình hoài dzậy!” đúng là NL đã tặng cho TKL một liều thuốc bổ đó nhe ! Cám ơn rất nhiều & điều thú vị nhất là NL đã diễn tả hình ảnh thật độc đáo về TKL ngày ấy thật đẹp & lãng mạn vô cùng… đó là : Đầu đội nón lá,vừa thơ thẩn,vừa suy tư….vừa nghĩ đến người tình trong mộng…. ha..ha… mới có chín,mười tuổi mà biết nghĩ đến người tình trong mộng rùi! tậu cho TKL quá chừng….nhe NL, bắt ngừ ta yêu sớm quá đó nhen!bỡi dzậy bi giờ già rùi mà vẫn cứ thích làm thơ YÊU….
& cũng rất ủng hộ NL tìm hiểu MƯA là ai ? TKL cũng tò mò muốn biết lắm đó ! chào NL chúc vui nhiều nhé!
Oh! Đọc cái comment của NXĐ mình mới biết Nguyên Lương là ai? Nguyên Lương giỏi quá ! TKL rất ngưỡng mộ & xin chúc mừng….
Nói thêm với hiền huynh MƯA. Ở Canada, gần và chơi thân với Thi Sĩ Luân Hoán thì chỉ có: Anh Phan Ni Tấn, Anh Hoàng Xuân Sơn và vài người nữa NL không nhớ tên. Sẽ hỏi Anh Trần Hoài Thư, Trần Trung Đạo cho ra lẽ. Khi tìm hiểu được MƯA là ai NL sẽ bật mí cho các bạn biết sau nhé.
NL
Cỏ xanh trên mồ úa vàng mấy lược
Như thân em khô rụng lá trơ cành
Và con đây, Mẹ Em nào có biết
Sống mộng chập chờn, qúa khứ quay quanh
Cảm ơn anh NGUYÊN LƯƠNG bài thơ thương nhớ MẸ và EM dạt dào nuối tiếc thật cảm động và rất hay.