Cái cảm giác đón đưa những người thân về những chuyến đi xa
luôn là nỗi nhớ trong lòng mỗi người, khi mỗi lẫn gợi nhớ cho ta một
cảm xúc lâng lâng khi mỗi lần nhắc đến. cảm xúc luôn dâng tràn trong
tôi ngay từ những ngày còn bé dại…Sân ga và những con tàu đến va đi
trong dĩ vãng….
Sân ga nơi quê nhà của thành phố nơi tôi lớn lên đã cho tôi bao
kỷ niệm của những ngày xưa…
Những ngày tuổi nhỏ được theo mẹ đón đưa những người bà con tận
phương xa về thăm nhà vào những ngày giỗ lớn trong họ tộc, hay những
đám cưới gả trong họ hàng. tôi luôn theo chân mẹ tham gia….và cũng
từng đỏ hoe đôi mắt khi mọi người nói câu giã biệt…Đứa bé trong tôi
ngày ấy cũng biết khóc theo khi thấy cảnh tạ từ….
Những niềm vui hớn hở lúc chờ dưới sân ga khi con tàu vào sân
ga, cái cảm giác tươi vui của đứa bé chạy theo mọi người hóng chuyện,
cười góp cùng mọi người…liếc mắt nhìn những quà cáp của người về từ
xa…và chờ mong một chút quà được phân chia của người mới đến sẻ chia
cho đàn trẻ, niềm vui thật bé nhỏ nhưng đượm nỗi hân hoan của một lần
đón đưa…hay tiễn biệt. chút vui sao của những ngày bé dại…
.Những đón đưa …và tiếng hú của những con tàu luôn gợi nhớ
trong tôi về những ngày xa xưa ấy.
Cũng tại sân ga này của những ngày bắt đầu tuổi mới lớn, cùng bạn
bè rời thành phố đi ứng thí ở những trường xa nhà….Mẹ tôi cũng đưa
tôi ra sân ga, với những bịn rịn và những dặn dò khi đưa tiễn, dù cũng
chỉ năm ba ngày.
Cũng chỉ là một lần xa nhà ngắn ngày nhưng sao mắt mẹ và mắt tôi
vẫn đượm buồn và khi con tàu bắt đầu hú lên những tiếng còi giục
giã…tôi vẫn nhìn thấy mắt mẹ đỏ hoe, mắt tôi đượm buồn cuống quít.
Rồi năm tháng đi qua…sân ga và những con tàu luôn là nỗi nhớ
dậy lên trong suốt cuộc đời tôi của những lần trở về thăm nhà…Khi
tôi trưởng thành và đi lấy chồng xa….niềm nhớ nhung mong đợi trong
tôi lớn dần theo năm tháng.
Vẫn nhớ hoài những lần đưa con về nhà thăm mẹ vào những ngày cuối
năm…Sân ga luôn là nỗi háo hức, một sự mong chờ dõi mắt, khi con tàu
giảm tốc độ khi tiến vào sân ga…nỗi vui mừng òa vỡ trong tôi, qua
mắt nhìn dò kiếm những người thân…cố chen nhau ra khỏi toa tàu …và
được ôm mẹ ngọt ngào trong vòng tay ấm …: Mẹ ơi , con đã trở về….
Kia rồi, mẹ tôi, chị tôi, em tôi, và những đứa cháu nhỏ …hình
ảnh của tôi ngày xưa…hình ảnh gợi nhớ một thời bé dại…luôn là sự
háo hức trong tôi trong những lần trở về thăm mái nhà xưa mà tôi luôn
nhớ về trong suốt cuộc đời xuôi ngược, tháng năm trôi trong sự xa cách
mỏi mòn nỗi nhớ nhà.
++++
Bây giờ…những lần trở về thăm nhà của tôi không tính bằng đơn
vị tháng của mỗi năm mà là từng bao nhiêu năm của từng thập kỷ.
Từ lúc mẹ tôi lên chuyến tàu đêm rời thành phố Quy nhơn vào
Saigon tiễn gia đình tôi lên sân bay quốc tế TSN….đông đúc những
người đưa tiễn , với quần là áo lượt. và hoạt náo những thanh âm, lần
ấy tôi đã đi một chuyến thật xa…hết nửa vòng trái đất.
.Buổi tiễn đưa lớn nhất trong cuộc đời mà tôi còn nhớ mãi…thay
đổi cả vận số một đời tôi…
Đứa bé nhà quê theo mẹ trên sân ga ngày nào…
Thiếu nữ tỉnh lẻ ngày nào dắt díu đám con thơ về thăm mẹ vào
những ngày giáp tết…
…Và bây giờ….Một người già vọng nhớ quê xưa , một lữ khách
xa nhà…trở lại với quê hương ….
Ngày ấy mẹ tôi đáp chuyến tàu nhanh vào Saigon đưa tiễn chúng
tôi rời đất nước ra đi, nhưng … lần ấy mẹ tôi lại không ra sân bay
đưa tiễn chúng tôi, người chỉ vào với chúng tôi trước một tuần, nấu
cho chúng tôi những món ăn ngon mà các con và tôi ưa thích, chuẩn bị
vật dụng và vài món cho các con tôi mang theo bằng tất cả tấm lòng của
mẹ…Rồi mẹ tôi nấp sau cánh cửa lúc cả nhà tôi lên xe.
Trên sân bay với đông nghịt những người đưa tiễn, nhưng tôi vẫn
thấy thiêu thiếu hình bóng thân thương của mẹ.
Tôi dõi tìm lần cuối trước khi bước vào phòng kính mà người ta gọi
là “phòng cách ly” …khi đã bước vào đây là tất cả sẽ xa lìa mọi sinh
hoạt bên ngoài và xa cách muôn trùng khi phi cơ cất cánh…
.Giã biệt đất nước, giã từ quê hương, giã từ những người thân và
giã từ hình ảnh thân thương của mẹ tôi.
Có lẽ giây phút này mẹ tôi đang ngồi một mình trong căn nhà nhỏ,
với những giọt nước mắt nhỏ thầm xuống bàn tay run vì nhớ thương con
cháu, khóc thầm trong niềm vui và nỗi buồn xa cách cho một lần biệt ly
mà không đưa tiễn….
Những lần tôi trở vể thăm quê nhà không có bóng dáng mẹ tôi đón
đưa hay tiễn biệt vì tuổi già và bệnh tật…
Những lần sau nữa của những chuyến về thăm quê… khi mẹ đã
không còn., một mất mác lớn nhất trong cuộc đời và tất cả những gì
thuộc về người chỉ còn là kỷ niệm.
.Niềm vui và nỗi háo hức trong tôi không như xưa với nỗi chờ
mong mỏi mắt.. khi trở về nhà không còn thấy bóng mẹ…mà chỉ còn thẫn
thờ thắp mấy tuần nhang và viếng mẹ với những cánh hoa vô hồn nơi
nghĩa trang Ghềnh Ráng.
.Sân ga và những con tàu chợt đến chợt đi….như những thay đổi
của những lần trở lại, vẫn thoáng buồn và không mang cho tôi những
xúc cảm ấm nồng…chỉ là sự bàng hoàng khi con tàu vào bến với những
con đường mới mở, những bảng hiệu mới sơn và nhũng bạn bè xưa cũ không
còn, và nhất là những người thân yêu nhất của tôi cũng đã lìa xa…
Bao năm qua… Khi bước chân tôi trở về hay ra đi…không còn
nhìn thấy hai con mắt đỏ, và những giọt nước mắt âm thầm nhỏ xuống của
mắt mẹ thân yêu….
Bây giờ nơi chốn này đã là quê hương thứ hai mà tôi đã
nhận….sân ga ngày xưa đượic thay thế bằng sân bay lớn rộng, những
con đường lái xe vào sân bay muôn trùng và rộng thênh thang, chỉ cần
ra khỏi một lane là đi ra một con phố xa lạ không quen….không gần
gũi như sân ga ngày ấy.
Tôi cũng đã từng bao lần tiễn đưa người thân trên sân bay này và
bây giờ cũng trở thành quen thuộc như sân ga ngày xưa của quê tôi….
Những lần tiễn đưa ở đây, tôi cố tìm ở những người đến đây đưa
tiễn nhau….Chưa mấy khi tôi nhìn thấy những giọt nước mắt khi chia
tay, chưa mấy lần tôi nhìn thấy đôi con mắt đỏ…
Những con người khác màu da và chủng tộc có trên sân bay này ,
họ luôn vội vàng và nhanh nhẹn , những bước chân dài hối hả, những
vòng tay ôm mạnh mẽ và những nụ hôn bình yên khi gặp gỡ cũng như lúc
chia xa…ở đó tôi không thấy biểu hiện những xúc cảm như của những
con người đằm thắm quê tôi, vẫn từng cho nhau những giọt nước mắt khi
chia xa…và nỗi hân hoan tột cùng trong niềm vui hội ngộ.
Thời gian này….cứ hai , ba tuần…tôi lại ra sân bay đón
anh…rồi mấy ngày sau lại đưa anh ra sân bay trở về nơi anh ở….
Chúng tôi cũng chỉ tiễn nhau như những người dân bản xứ..
.Tôi ngừng xe cặp mé hành lang sân bay, xe chậm ngừng rồi anh
bước xuống, hôn giã từ rồi vẫy tay nhau…tiễn biệt, hẹn lại một lần
sau, không đỏ hoe con mắt ướt, không lau vội chéo khăn vuông…
.Bánh xe lăn …đưa tôi một mình thả hồn vào những sắp xếp của
công việc tiếp nối….sân bay và những lần đón đưa tiễn biệt …chỉ
còn lại trong tôi chút nhớ nhung nhẹ nhàng…
Rồi những lần đón bước chân anh trở lại. thành phố cũ thăm tôi.
Tôi không ngừng xe trước sân bay chờ anh…lãng mạn hơn….và để
được nhìn thấy mọi người mừng vui khi hội ngộ…Họ trao nhau những nụ
hôn, họ ôm nhau thắm thiết…
Tôi lái xe đến sớm, đậu vào một chỗ thật bình yên và an toàn, đếm
những bước chân thật thong thả vào lối ra của hành khách xuống máy
bay…hòa vào đám đông chờ người thân trở lại….
Tôi lục tìm trong ký ức cái ảo giác của những lần chờ đón của
ngày xưa nơi sân ga cũ….
Cảm giác ấy thật khác xưa…Anh đến kia rồi…hòa vào đám người
bước vội trên sân sân bay, luôn với nụ cười rạng rỡ và tròn trịa trên
môi anh và cả môi tôi… bó hoa luôn trên tay để tặng tôi …và vòng
tay ôm mạnh mẽ..
.
Tuyệt nhiên không chứa chan giọt lệ hay con mắt ướt dõi buồn khi
đưa tiễn….
Sân ga của ngày xưa và sân bay của buổi bây giờ…
Những đón đưa…tiễn biệt…trong cuộc đời….cũng vẫn là những
kỷ niệm khó quên
Luôn còn mãi trong tâm hồn tôi …sân ga và những lần tiễn biệt.
Atlanta June 10th.2012{jcomments on}
Sân ga tiễn biệt cũng là sân ga hội ngộ .
Nhớ ga Diêu Trì quá ? người ơi !
Sân ga cũng là nơi giữ kỉ niệm của nhiều người.
Tôi viết con đò và cô lái NHLN lại viết Sân ga và tiển biệt.
Có gì đó như là trùng hợp.
Tay tôi tê không đánh vi tính nhờ Sa đánh hộ
khi phản hồi SA lại quên chuyển tên tôi, xin lổi nghe…
Tiễn người đi, sân ga buồn tê tái 🙁
Đón người về, sân rạng rỡ mừng vui! 😆
Sân ga là nhân chứng của bao mối tình .
Chị yêu quý , đọc chuyện của chị em nhớ những câu thơ của Tế Hanh :
Những ngày nghỉ học tôi hay tới
Đón chuyến tầu đi đến những ga…
Tôi đứng bơ vơ xem tiễn biệt,
Lòng buồn đau xót nỗi chia xa…
Chúc mừng bạn có một bài viết hay.
chào chị Nguyên Hạ!
rêu như thấy mình trong đó.. ở phần đầu bài viết,
thật chân tình và bình dị …. những đón đưa tiễn biệt nơi sân ga, những giọt nước mắt nụ cười đầy cảm xúc khi gặp gỡ và đưa tiễn người thân trong những chặn hành trình … hay lắm chị.
Chiếc thuyền nan, bến đò xưa, sân ga nhỏ và những con tàu đến và đi…Luôn là hình ảnh thân thương và là d0e62 tài gợi nhớ trong suốt cuộc đời tôi…
Giờ đây một mình trên đất lạ…những lúc gợi nhớ về quê hương trong những khi thả hồn về quê cũ…niềm thương, nỗi nhớ quắt quay…và luôn là đề tài mà tôi vẫn nói với…
Xin chân thành cám ơn các bạn của tôi.
Một bài viet mà mình không biết là VăN XUÔi hay THƠ mà đọc sao nghe gãy gọn mựơt mà làm sao….như là văn trong thơ vảy ! bai viết nhiều cảm xúc & rất hay !cam on ban hien chuc hanh phuc nhe!
Đưa ngừ đi ở sân ga bùn lém.
Đưa người tôi không đưa sang sông …
Thật nhiều kỉ niệm ở sân ga .
Bài viết hay quá chị NHLN ơi! Tràn đầy cảm xúc buồn vui của những lần đưa tiễn và những lần hội ngộ.
Những đón đưa…tiễn biệt…trong cuộc đời….cũng vẫn là những
kỷ niệm khó quên.
Kỉ niệm làm sao mà quên được chị hỉ?
Cảm ơn bài viết của Nguyên Hạ – Lê Nguyễn hay và giàu cảm xúc, lôi cuốn người đọc bởi văn phong rất tự nhiên, mạnh lạc, chân tình.
Chúc bạn hiền khỏe, vui & tràn đầy hạnh phúc nghen.