Bắt đầu bằng rừng cây khô
Bằng tôi em – Cạn đáy sông hồ
Là lời nắng , lời mưa như thời tiết
Là dĩ vãng đành quên xanh màu biếc
Mắt ta nhìn lạc bóng hình nhau
…
Có đợi gì cây nẫy lộc mùa sau
Ôi giấc mơ duyên đã thay đầu thế kỷ
Tình đã chuyển dần sang lý
Giữa căn nhà –một vỹ tuyến chia đôi
Trái đất quay nghiêng trốn ánh mặt trời
Đêm càng tối lằn ranh kia càng rõ
…
Tôi không thề biến không thành có
Tay nhân gian không vẽ nổi thiên đường
Suốt cuộc đời không giữ lược kề gương
Chải tóc rối soi qua qua tình đã nhạt.
…
Có thể là người dưng –chưa thể khác
Cánh yêu thương xếp lại xót qua lòng
Khi giật mình nhìn lại khoảng không
Là chiều xuống ,chiều rơi trên vai áo
…
Tội nghiệp nồi niêu cùng cơm cháo
Bỗng dưng – thiếu ấm một tay người
Tội nghiệp bao lần khung cửa khép
Khóa chốt hoài không giữ được niềm vui.{jcomments on}
.
“Tay nhân gian không vẽ nổi thiên đường”
câu thơ hay quá!
Một bài thơ tôi quá thích bởi lẽ:
Nhân cách hóa nổi niềm thật lạ và có
chiều sâu mà không mất đi tính chất thơ.
Đan chéo ngôn từ khá lạ và khắc khoải
tự nó lộ dần ra rất thu hút…Cám ơn tác giả.
Ông thích dzì nó dúng tâm trạng của ông cái thời đó hả?
Tội nghiệp nồi niêu cùng cơm cháo
Bỗng dưng – thiếu ấm một tay người
Tội nghiệp bao lần khung cửa khép
Khóa chốt hoài không giữ được niềm vui.
Đọc thơ xong bỗng thấy tội nghiệp cho mình .
Khi tình yêu không còn thì giữa hai người luôn có vĩ tuyến .
Bài thơ vĩ tuyến hay và buồn quá .
Xin chào :Rêu, TDPVT, Kiều Thanh, Giáng Hương, Quốc Tuyên.
Thành thật cảm ơn các anh chị, các bạn đã quan tâm đến bài Vỹ Tuyến. Lần đầu PTC gởi bài trang mạng hết sức dễ thương này và gặp những comment dễ mến, PTC muốn gởi thêm nhưng ngại chỉ một điều duy nhất là sợ thơ không hay làm buồn lòng người đọc.
Chúc các anh chị, các bạn một tuần khỏe,vui.Thân ái.
Giữa căn nhà –một vỹ tuyến chia đôi
Trái đất quay nghiêng trốn ánh mặt trời
Đêm càng tối lằn ranh kia càng rõ
Tội nghiệp nồi niêu cùng cơm cháo
Bỗng dưng – thiếu ấm một tay người
Tội nghiệp bao lần khung cửa khép
Khóa chốt hoài không giữ được niềm vui.
Thôi rồi còn chi dâu anh ơi!
.
Bắt đầu bằng rừng cây khô
Bằng tôi em – Cạn đáy sông hồ
Là lời nắng , lời mưa như thời tiết
Là dĩ vãng đành quên xanh màu biếc
Mắt ta nhìn lạc bóng hình nhau
Cũng bắt đầu từ rừng cây khô, lá chết mà ta đành lạc mất nhau rồi.Có lẻ vì “Tay nhân gian không vẽ nỗi thiên đường” .Thôi đành:
Tội nghiệp nồi niêu cùng cơm cháo
Bỗng dưng – thiếu ấm một tay người
Tội nghiệp bao lần khung cửa khép
Khóa chốt hoài không giữ được niềm vui.
Bài thơ buồn quá nhưng đi vào lòng người . Hay lắm!
Tôi không thề biến không thành có
Tay nhân gian không vẽ nổi thiên đường
Suốt cuộc đời không giữ lược kề gương
Chải tóc rối soi qua qua tình đã nhạt.
Khi tình đã xa không còn gì để nói nữa !
Tội nghiệp nồi niêu cùng cơm cháo
Bỗng dưng – thiếu ấm một tay người
Tội nghiệp bao lần khung cửa khép
Khóa chốt hoài không giữ được niềm vui.
Bài thơ hay nhưng buồn quá.
Tôi không thể biến không thành có
Tay nhân gian không vẽ nổi thiên đường
Suốt cuộc đời không giữ lược kề gương
Chải tóc rối soi qua tình phai nhạt
Tôi rất thích khổ thơ này , hay quá .
Tui cũng thích y chang như bà.
Mừng cậu có thêm những người bạn mới. MT thích nhất đoạn này.
Có thể là người dưng –chưa thể khác
Cánh yêu thương xếp lại xót qua lòng
Khi giật mình nhìn lại khoảng không
Là chiều xuống ,chiều rơi trên vai áo
Dúng cuộc tình Dân Cù Lần tui quá .
Dẫy là đôi ngã đôi ta hén .Tậu .
Khi không cùng nhìn về một hướng dù ở đâu cũng lạc mất nhau .
Thân ái chào các anh chị, các bạn: Gió, nguyentiet, Dạ Lan, HOANGKIMCHI, bagiakhoua, onggiakhoua, PMT K/9, Dân Cù Lần, Gấu Trúc, Thu Thủy.
PTC chưa thấy trang mạng nào mà người comment tình cảm hơn Hương Xưa. Có thể ( có thể thôi) đây là chiếc nôi, nuôi dưỡng tâm hồn người làm thơ.
Vâng, bài thơ trên buồn, sau này PTC sẽ gởi cho HX những bài ít buồn hơn, còn vui thì PTC không có bài nào cả.
PTC xin lỗi không thể comment cho từng người, vì bận nhiều công việc, mong các anh chị, các bạn cảm thông.
Thành thật cảm ơn BBT HX đã đăng thơ PTC, Cảm ơn các anh chị, các bạn đọc thơ PTC và để lại cảm xúc đáng yêu này.
Thân ái.
– Khi tình yêu tràn đầy thì_
Đầu tôm nấu với ruột bầu
Chồng chan vợ húp gật đầu khen ngon 😀 😆
– Một khi tình yêu đã cạn thì cơm cháo lạnh nuốt sao vô_
Tội nghiệp nồi niêu cùng cơm cháo
Bỗng dưng – thiếu ấm một tay người 😳 😕
Hà, hà, anh Cương diễn tả rất đúng!
Cảm ơn WHWH đọc thơ PTC và comment.
Lâu quá mới nghe được người nói mình diễn tả đúng, hôm nào bạn cho mình diễn tả bằng thơ, lại lần nữa thử có đúng không nhé.
Thân ái.