Tác giả: Trần Trung Đạo
Tạm biệt Varanasi, tôi đi
Tạm biệt Sarnath, Jaipur, Mysore, Bangalore, Chennai, Agra, Delhi
Tạm biệt Ấn Độ văn minh và huyền bí
Quê hương của Tất Đạt Đa Cồ Đàm, của Gandhi và Sardar Vallabhbhai
Patel, của Maharshi Valmiki và Tagore,
Tôi đi
Sông Hằng chảy như cuộc đời đang chảy
Từ đâu tôi không biết
Về đâu tôi không hay
Giấc mơ của một hạt cát
Đã nở thành hoa
Khi đặt tay xuống dòng nước
Sông Hằng êm như như giải lụa Duy Xuyên
Buổi sáng ở Sarnath
Nhìn tảng đá nơi Đức Phật có thể đã từng ngồi nhập định
Nghe như có tiếng chân vọng lại
Từ hai ngàn năm trăm năm
Đôi bàn chân đất, mảnh y vàng, đức Cồ Đàm đi bộ 247 cây số từ Bodhgaya
Vườn Lộc Uyển là đây
Tăng đoàn là đây
Chuyển Pháp Luân là đây
Tứ Diệu Đế là đây
Bát Chánh Đạo là đây
Tất cả bắt đầu từ nơi tôi đang đứng
Rất linh thiêng và rất mực bình thường
Đứng bên cây bồ đề thuộc thế hệ thứ ba ở Sarnath
Nghe trong lòng một giọt nước mắt đang rơi
Niềm vui khi chiếc lá trở về
Cám ơn Đức Bổn Sư và lời dạy của ngài
“Thắp đuốc lên mà đi”
Thưa vâng, con đã đi nhiều năm như thế
Qua những nắng và mưa
Qua con đường lửa máu
Qua bất hạnh trầm luân
Đêm Varanasi
Vang lên những lời kinh cầu nguyện
Những xác người được hỏa thiêu
Ngọn lửa lễ Agni Pooja dưới chân Dashashwamedh Ghat sáng rực
Không tiếng khóc
Không tiếng cười
Chỉ có lời kinh như bài hát vọng từ xa thẳm
Khi Lord Brahma chào đón Lord Shiva
Đời sống dọc sông Hằng đến nay vẫn thế
Chiều nay tôi đi
Chặng đường tới là đâu tôi chưa biết
Và cũng chưa có một nơi nhất định để trở về
Nên quê hương tôi là mênh mông
Quê hương tôi là Việt Nam linh thiêng nhưng cũng là Varanasi huyền bí
Quê hương là tôi là Thu Bồn trong xanh nhưng cũng là sông Hằng mát dịu
Và một ngày tôi sẽ trở lại thăm
Sông Hằng Varanasi
Có thể không còn là con người xương thịt như hôm nay
Mà chỉ là giọt nước
Từ mây trời phương tây xa xôi
Hãy đón giọt nước như đón tôi hôm nay
Hãy cho tôi cùng chảy với sông
Trong tiếng đàn Sitar và tiếng trống Tabla
Trong một đêm huyền diệu
Trong buổi sáng lặng yên
Tạm biệt sông Hằng
Tạm biệt Varanasi.
Trần Trung Đạo
Sông Hằng, Ấn Độ, cuối tháng 2, 2012{jcomments on}
Anh Trần Trung Đạo ngồi thiền mà làm thơ hay quá nè .
Bài thơ hay quá , hay quá
Cám ơn anh Trần Trung Đạo .
Mình cũng thấy bài thơ rất hay, ước chi hôm nào tụi mình du lịch Ấn Độ một chuyến bagiakhoua hén.
Chiều nay tôi đi
Chặng đường tới là đâu tôi chưa biết
Và cũng chưa có một nơi nhất định để trở về
Nên quê hương tôi là mênh mông
Quê hương tôi là Việt Nam linh thiêng nhưng cũng là Varanasi huyền bí
Quê hương là tôi là Thu Bồn trong xanh nhưng cũng là sông Hằng mát dịu
Và một ngày tôi sẽ trở lại thăm
Sông Hằng Varanasi
Đoạn thơ trên thật cảm động vì dù đi đâu trong lòng anh vẫn không quên được dòng sông quê mẹ.Anh TTĐ viết bài thơ với nhiều cảm xúc dạt dào và lòng thành kính Đức Phật.Có lẻ anh đã đến và ngồi được trên tảng đá mà Đức Phật đã từng ngồi nhập định.Và anh đã nhúng được bàn tay xuống dòng nước mát dịu của sông Hằng mà nhớ về sự êm nhẹ của giải lụa Duy Xuyên quê nhà.Tình yêu quê hương trong anh tỏa ra sự ấm áp vô cùng.Bài thơ hay lắm.
nguyentiet viết lời bình hay quá cho chị ké nữa nhen,Bài thơ hay vô cùng! nhưng không thể viết lời bình hơn ý của nguyentiet được!
Cảnh xứ người đẹp quá hồn liêu xiêu chợt thấy có tội với quê hương nên phải làm bài thơ trần tình!
Ông đi nhiều wá, tui ganh tỵ đó.
Đừng vội thành Bồ Tát sớm,đời còn nhiều thú vui lắm anh Đạo ơi…vui
Ai ngồi đó sao phiêu phiêu thoát tục quá ha ha .
Bài thơ hay quá.
Tạm biệt quê hương, tôi đi
Vĩnh biệt Duy Xuyên · Đại Lộc · Điện Bàn · Đông Giang · Hiệp
Đức · Nam Giang · Nông Sơn · Núi Thành · Phước Sơn · Quế
Sơn · Tây Giang · Thăng Bình · Tiên Phước. Trà My. Phú Ninh
Tạm biệt quê hương có đồi sim tím
Có Phan Châu Trinh , Trần Cao Vân , Huỳnh Thúc Kháng, Trần
Qúy Cáp, Thái Phiên
Tôi đi
Sông Thu Bồn quanh co đổ ra Cửa Đại
Hòa vào biển mênh mông
Từ lâu nhìn nước chảy
Ước mơ theo sông về biển rộng
Thỏa chí tang bồng
Có lúc nhìn lên trời cao
Mây trời bàng bạc như áo lụa Duy Xuyên
Một chiều ở quê nhà
Nhìn áo bay tâm hồn bỗng nở hoa
Trong tiềm thức nghìn xưa vọng lại
Câu yêu thương mẹ nói với cha
Thiên tình sử mặn nồng trên đồi sim tím
Và con sinh ra nơi đây
Tình yêu là đây
Tinh hoa mẹ là đây
Xương cốt cha là đây
Cây gia phả là đây
Tất cả khai sinh từ một ngày thu vàng
Trong niềm vui vỡ òa của song thân
Ba mươi năm qua chưa một lần về thăm cây đa chùa nhỏ
Nghe trong tim mình những nhức nhối bồi hồi
Lối nào cho con trở về
Khi mà con đã chọn con đường ra đi
Bằng nửa khúc đèn cầy
Lòng của con trong sáng tựa như sen
Dầu gian nan khổ đau
Dầu con tim rỉ máu
Dầu gai sầu mũi nhọn
Đêm quê người thao thức
Mơ ánh đèn lồng phố cổ
Như hội hoa đăng cung đình
Vườn phố Hội An có ánh đèn cổ tích nghìn năm để lại mờ mờ ảo ảo
lung linh
Là lời thơ
Là khúc nhạc
Là dạ vũ
Những mùa xưa yến tiệc thâu đêm
Khi văn minh Tây Phương đến bến Thu Bồn
Chút kim cổ giao duyên trong người dân xứ Quãng
Và tôi đã đi
Để đến nơi bình yên tôi mơ ước
Để đến nơi tôi không lo vì cơm áo
Tôi chọn nơi đó là quê hương
Quê hương tôi là Việt Nam tôi đã mỏi mòn trong trí nhớ
Đã có quá nhiều quê hương trong một đời người
Lời hẹn về chỉ là đầu môi chót lưỡi
Đồi sim tím đã xa xôi
Thân viễn xứ quay cuồng theo nhịp đời đất lạ
Thân là hạt cát nhỏ nhoi
Thì đâu dám hẹn một mai về
Ngửa bàn tay nhìn những vân tay chi chít
Có chỉ tay nào quay ngược năm tháng tuổi thơ
Trong điệu nhạc Jazz u buồn ám khói
Trong tiếng đàn người nghệ sĩ ở chân tàu điện ngầm
Đến và về vội vã
Tiếng thời gian rộn rã
Tạm biệt quê hương xa
Tạm biệt áo lụa hoàng hoa
Đi chơi mà sao tâm tư mang nặng trái sầu.
Chào TTĐ,
Phúc cho ai đến chiêm bái bốn thắng tich của Đức Thế Tôn, xin chúc mừng bạn !
Bài thơ Chia tay với sông Hằng của anh Trần Trung Đạo hay quá…
Bài thơ họa của Mưa cũng tuyệt vời…