Sài Gòn về đêm hoa lệ và quyến rũ. Cảm giác ấy như thấm sâu vào trong tôi khi ngày mai tôi sẽ rời xa sau gần một năm gắn bó với bao chuyện buồn vui. Và, dù như thế nào, tôi nhất định không cho Vân biết, bởi tôi hiểu mình sẽ không đủ can đảm để chia tay. Cái phòng sau nho nhỏ của căn nhà số 17 Phan Đăng Lưu chỉ còn mình tôi. Ánh đèn như soi vào tôi, như muốn đọc trái tim tôi đang ở cung bậc nào. Cái cảm giác mông lung thật khó tả với bao nỗi nhớ tràn về… Nhớ ngày nào, khi cơn mưa nhẹ đầu mùa đến, trên đường xem phim về, hai đứa nắm tay nhau, nép mình vào góc phố, vuốt những hạt mưa trên mặt của nhau; và tôi
lại ước ao mưa Sài Gòn thật giống mưa dầm miền Trung quê tôi, để đường về Vạn Kiếp tuy gần mà xa, thật xa. Nhớ cả những chiều thả bộ bên nhau trên con đường Phan Đăng Lưu, Hoàng Hoa Thám, Đinh Tiên Hoàng, trong tiếng chuông nhà thờ đổ từng hồi. Nhớ con đường Nguyễn Duy, bên cạnh trường Đại học Mỹ thuật thành phố, hai đứa trao nhau nụ hôn đầu tiên trong dịu ngọt, nồng nàn. Và nhớ nhất là một đêm mưa nặng hạt, tại căn phòng nhỏ của ngôi nhà này, tôi ôm đàn ghi-ta và không hiểu sao lại hát cho Vân nghe bài hát Niệm khúc cuối của Ngô Thụy Miên. Vân đã khóc vì linh cảm rằng sự đổ vỡ như là định mệnh.…Đang miên man trong nỗi nhớ, thì Vân bất ngờ đứng trước mặt.
– Mai anh về Bình Định?
Tôi giật mình, cố giấu vẻ lúng túng, không dám nhìn thẳng vào mắt Vân, miệng lí nhí: Đâu có!
Vân ngồi xuống đi-văng, gỡ điếu thuốc đang cháy dở trong tay tôi, mắt đỏ hoe :
-Anh nói dối em làm gì? Vì sao anh âm thầm không cho em biết?
Tôi im lặng. Và, như để giải tỏa câu chuyện, tôi đưa Vân ra quán Ngân trên đường Phan Đăng Lưu, gần trụ sở Ủy ban nhân dân phường 4, quận Bình Thạnh. Hai ly cà phê chảy từ nhanh đến chậm, chậm dần. Vân chỉ khóc, nói trong nước mắt, mong sao tôi ở lại không về Bình Định nữa. Không biết hai đứa ngồi với nhau đựợc bao lâu, chỉ biết rằng đường phố gần như không còn tiếng ồn, tôi đưa Vân về nhà ở con hẻm 21 đường Vạn Kiếp. Vân ôm hôn tôi đắm say, cháy bỏng như là nụ hôn cuối để rồi chia tay mãi mãi, như để kéo lại một chút mong manh trong vô vọng, hụt hẩng… nụ hôn không còn khái niệm thời gian. Và, sau 35 năm, tôi nhận ra rằng đó là nụ hôn duy nhất có được của đời mình, nụ hôn tuyệt vời, trong vắt, thấm đẫm tình yêu lãng mạn của thời trai trẻ mà tôi nhận được.
Và rồi đêm cũng qua. 4 giờ sáng. Tôi bước lên chiếc xe lam ba bánh, không chịu lên chiếc xe honda của Vân để vào bến xe An Đông về Bình Định. Chiếc xe của Vân luôn ở khoảng cách với chiếc xe lam từ ba đến năm mét. Tôi không đủ can đảm nhìn vào đôi mắt Vân. Vân lại khóc, khóc suốt dù trời sáng dần, có thể nhìn rõ những giọt nước mắt trên khuôn mặt Vân. Hình như Vân không để ý một chút gì cả về ngoại cảnh. Còn tôi thì như bấn loạn, miên man trong suy nghĩ, quyết định ở lại hay đi về, bởi vì tôi không chịu nổi những giọt nước mắt của Vân suốt cả đường đi như vậy. Nhưng có lẽ nghiệt ngã nhất vẫn là cái nắm tay sau cùng của cuộc chia tay. Bàn tay tôi tuột khỏi Vân khi chiếc xe đò lăn bánh, và Vân đứng lặng, nghẹn ngào…! Đó là buổi sáng ngày 17 tháng 12 năm 1976, năm ấy tôi 22, Vân 21 tuổi.
Rồi, những lá thư của Vân liên tục bay về Bình Định, tôi đón nhận những giòng chữ mềm mại, thân thương, ấm áp, và ước mong tha thiết của Vân về một ngày thật gần tôi sớm trở lại Sài Gòn để cùng bên nhau đi trên con đường Vạn Kiếp đầy kỷ niệm êm đềm, với bao nước mắt giận hờn của một thời yêu đương cuồng nhiệt. Ngày ấy, tôi còn nhớ Vân nói trong vô vọng:
– Em rất muốn anh ở lại một tuần nữa rồi về, để hai đứa cùng đi chơi trong dịp lễ Giáng sinh, anh nhé!
Tôi lại im lặng và rời xa Vân – một sự im lặng tàn nhẫn đối với một trái tim đang run rẩy vì yêu. Bao nhiêu năm đi qua, tôi thấy mình có lỗi rất lớn với tình yêu của Vân. Tôi đã phụ Vân, đã nợ một món nợ không có khả năng trả. Năm 2001, khi trở lại Sài Gòn sau một phần tư thế kỷ bặt tin nhau, cảm xúc trong tôi thật bồi hồi, nhất là khi con đường Vạn Kiếp quen thuộc ngày nào đang hiện dần trước mặt. Và tôi lại thẩn thờ trong hụt hẫng khi mới biết rằng Vân cùng gia đình đã định cư ở Thụy Sĩ, và ngôi nhà của Vân đã bán cho người khác. Bao nhiêu hy vọng cho ngày gặp lại đã tan biến. Cứ tưởng quá khứ sẽ chỉ là quá khứ, nhưng thực tế lại không như vậy. Tình yêu như một phương thuốc thần diệu, chống lại sự bào mòn nghiệt ngã của thời gian đối với
ký ức con người. Tôi vẫn không thoát ra được những kỷ niệm của cuộc tình giữa tôi và Vân khi bất chợt gặp một câu chuyện, một sự việc, hay một hình ảnh nào đó liên quan đến con đường Vạn Kiếp, Nguyễn Duy, cư xá Phan Đăng Lưu, hay những hoạt động của tuổi trẻ thành phố… Những lúc như vậy, tôi trăn trở mãi và thầm ước ao bên kia trời Âu, có một khoảnh khắc nào đó, Vân nhớ về tôi, chỉ vậy thôi cũng đã thấy nhẹ lòng. Thời gian bên nhau, tôi chưa bao giờ nói sẽ luôn mãi nhớ Vân nếu một ngày nào đó hai đứa không thành chồng thành vợ; nhưng bao năm qua, trái tim tôi luôn ôm ấp một nỗi nhớ người con gái ấy đến cuối cuộc đời này. Đằng đẵng 35 năm không gặp nhau, không một lần ngồi bên nhau, không được khóc vì nhớ, giận vì yêu như thuở nào, và quãng đời còn lại, không biết ông trời có cho tôi được gặp Vân dù chỉ một lần…
Vân ơi, tuy có muộn màng, nhưng anh xin gửi đến em một lời xin lỗi chân thành về tình yêu của em, xin lỗi về tất cả những gì anh đã làm em buồn của những ngày hai đứa yêu nhau. Sài Gòn những ngày này, trời đã bắt đầu chớm lạnh, mùa Giáng sinh năm nay đang đến gần, 35 năm đã đi qua, anh càng hiểu là anh đã đánh mất một cuộc tình đẹp nhất của đời mình!.
{jcomments on}
Chuyện tình buồn quá .Dạ Lan rất thích bài ” Niệm Phút Cuối .
Chuyện vốn vậy mà! Mình đọc lại thấy cũng buồn. Chúc Dạ Lan vui!
Một chuyện tình thật đẹp ,nhưng buồn wá! Tác giả ui! hãy nói lời xin lỗi dù có muộn màng mà còn kịp nhe! câu chuyện gợi cho chị nhớ đến bài hát ” Có những niềm riêng” có câu:
Có những niềm riêng một đời câm nín…..nên khi xuôi tay có chút ngậm ngùi….Ta hãy nói những gì cần phải nói!
Cho em ké với chị Loan . Hic…bây gời xin lỗi biết người ta có nghe thấy không , nhưng thôi có còn hơn không . hic…
Tui sợ bagiakhoua nói lời xin lỗi với tui .
Chào LCA,
Đúng là dù muộn nhưng hy vọng một ngày nào đó nàng sẽ đọc được lời xin lỗi của mình. Mến!
Chị Loan ơi, nói được là nhẹ lòng. Cảm ơn chị đã động viên em! Chúc chị mãi trẻ đẹp!
Một cá tính và một tâm tình mạnh mẽ! Bravo!
Một cá tính và một tâm tình mạnh mẽ! Bravo chị TRANKIMLOAN!
“Mai anh về Bình Định “
Con trai Bình Định được người ta thương nhiều ghê .
Chào Kiều Thanh,
Mình cũng may mắn nằm trong số ấy!Chúc vui! Mến!
Chị ké Kiều Thanh nhe :
“Mai anh về Bình Định”
Con trai Bình Định được người ta thương nhiều ghê .
Đúng vậy Nguyễn Hữu Duyên ạ,
Cám ơn NHD viết chuyện tình đẹp quá, hay quá, nhưng cũng thật buồn, hãy mau xin lỗi em đi Hữu Duyên nhé.
Tui cũng con trai Bình Định nè .
Seo hổng ai thương tui .
Chắc hông đó . Tậu
Chào chị Hoàng Kim Chi, em xin lỗi rồi, nhưng đó là món nợ mà em không có khả năng trả. Trẻ đẹp mãi nhé chị!
Ước gì Vân đọc được những dòng này để anh Duyên thấy nhẹ lòng!
Mình hy vọng như chị Tuyên nghĩ, rất hy vọng! Cảm ơn chị và chúc chị sức khỏe!
Một chuyện tình đẹp và buồn . Cám ơn tác giả.
Chào Bích Ngâu,
Tình yêu mà, biết làm sao được! Đến hết cuộc đời này mình không thể tìm ra được cái mối tình tuyệt đẹp ấy nữa. Chúc vui!
Lối viết của NHD nhẹ nhàng trong sáng, giải quyết vấn đề
nhanh TA rất thích đọc .
Cảm ơn Tùy Anh đã khen. Chúc vui! Mến!
Chuyện thật cảm động NHD thật may mắn được xin lỗi phụ nữ .
Chào Bạch Liên,
Cảm ơn bạn đã chia sẻ. Khi mình nhận ra sai lầm thì đã quá muộn. Bởi đó là món nợ tình đã đóng thành khối trong cuộc đời minh. Chúc vui!
Một chuyện tình thật đẹp, thật lãng mạn.Yêu nhau nhưng không thành chồng vợ là có duyên nhưng không nợ.Trong đời ta được một lần yêu nhau say đắm , nồng nàn, lãng mạn như chuyện tình của NHD và Vân cũng đủ ấm áp rồi.Xa nhau mà vẫn nhớ về nhau như vậy cũng là một hạnh phúc.Rất xúc động khi đọc bài viết của NHD.Hay lắm bạn ơi!
Chào Nguyễn Tiết,
Đọc những dòng comment của bạn, mình nhận ra, dù không thành chồng vợ nhưng mình cũng thấy hạnh phúc vì có được môt cuộc tình như vậy. Đúng như NT nói- cũng đủ ấm áp rồi! Chúc vui nhé!
Vì sao nỡ chia tay đột ngột vậy anh NHD ??
Chào KM,
Nói vì sao chỉ buồn thêm nên cho mình xin giữ lại nhé, bởi đó là một sai lầm không thể tha thứ của mình. Mến!