Trời miền Bắc Louisiana trở lạnh. Tuyết rơi nhẹ khi tôi đang lái xe
trên đường đến bệnh viện lúc 6 giờ sáng. Tôi bắt đầu ngày làm việc ở
khu Săn Sóc Đặc Biệt của Trẻ Sơ Sinh lúc 6 giờ 30. Tôi phải đi qua khu
SSĐB này 4 tháng trong năm đầu của chương trình huấn luyện hậu đại học
Nhi Khoa.
Một buổi sáng, khi tôi đang đứng rửa tay trước khi vào phòng SSĐB thì
cô y tá người Mỹ lai Nhật đến gần tôi nói nhỏ:
– Dr. Nguyen, the boy’s gone!
Tôi giật mình lo âu. Hai bàn tay tôi tự động ngưng cọ xát vào nhau.
Tôi quay lại hỏi cô y tá:
– Khi nào vậy Kim?
Cô y tá đáp nhỏ như không muốn người chung quanh nghe:
– Khi hôm.
Tôi chưa kịp hỏi thêm điều gì, cô đã lặng lẽ quay trở về phòng làm
việc của cô. Trước đó vài tuần tôi có nhận một trẻ sơ sinh thiếu tháng
được chuyển từ bệnh viện khác đến. Tôi không nhớ tên thật của em bé là
gì. Em gầy như một bộ xương. Đầu em dài, trán cao, mắt lớn, tay chân
lòng khòng như những que củi. Y tá gọi đùa em là ET. ET bị bệnh phổi
do sanh thiếu tháng. Lượng thán khí trong máu em thường tăng rất cao.
Cả hai y sĩ giảng huấn của khu SSĐB đều để ý nhiều đến trường hợp của
ET nhưng khổ thay họ lại không đồng ý với nhau trong phương cách trị
liệu. Một sáng, viên y sĩ người Mỹ trắng ra lệnh trị liệu một cách.
Sáng hôm sau, viên y sĩ người Ấn Độ vào sừng sộ tôi và ra lệnh điều
trị cách khác. Tôi rất khổ tâm về sự bất đồng ý kiến của hai y sĩ
giảng huấn nhưng không làm gì hơn được. Bệnh tình của bé ET càng ngày
càng nặng. Một hôm cô y tá trưởng phòng đứng quan sát ET rồi lắc đầu
chán nản:
– Có lẽ ET sẽ không qua khỏi đâu bác sĩ, mà nếu ET không qua khỏi thì
họ sẽ không ngại đổ lên đầu bác sĩ một trăm thứ tội đó. Bác sĩ nên cẩn
thận. Đã có những trường hợp tương tự như trường hợp của ET xảy ra
trước đây và tại đây. Hai y sĩ giảng huấn không chịu ngồi lại thảo
luận với nhau và đưa ra cách trị liệu chung có lợi cho bệnh nhân, kết
cuộc bệnh nhân mất.
Sáng hôm ấy, khi tôi vừa nghe cô y tá Kim nói “The boy’s gone” tôi lại
nghĩ ngay đến ET. Tôi vội vã đi thẳng về phía chiếc nôi của ET ở cuối
phòng. Ngạc nhiên thay, ET vẫn còn nằm đó thoi thóp, đầu mình tay chân
còn nối liền với nhiều dây nhợ của máy giúp thở, máy theo dõi tim và
mấy túi dung dịch. Tôi cảm thấy như vừa trút được một tảng đá nặng đè
trên lồng ngực. Tôi đếm đi đếm lại hai lần các bệnh nhân tí hon của
tôi. Còn đủ cả tám. Mấy em bé sinh thiếu tháng, có em chỉ lớn bằng
cườm tay, vẫn nằm yên trong những chiếc lồng ấp hay trong những chiếc
nôi nhỏ. Tôi hỏi cô y tá Kim:
– Kim ơi, Kim nói “The boy’s gone” là em nào vậy?
Kim hạ giọng giải thích:
– Xin lỗi bác sĩ. Ý tôi nói em bé Benson ở phòng bên kia.
– Chuyện gì đã xảy ra cho Benson, em ấy mất rồi à?
Tôi hỏi nhanh. Kim đáp:
– Không mất bác sĩ. Khi hôm họ chuyển Benson về lại bệnh viện Monroe
nơi mà trước đây em ấy được sinh ra và được giải phẩu ruột.
Tôi bước qua phòng bên cạnh nơi Benson nằm. Phòng nầy dành riêng cho
trẻ sơ sinh lớn hơn không cần đến máy giúp thở. Chiếc nôi của Benson
còn đó nhưng trống rổng. Cả những đồ chơi đủ màu, đủ loại của Benson
thường được treo lủng lẳng bên nôi của em cũng đã biến mất. Vừa bớt lo
tôi lại thấy buồn. Rõ ràng có một thứ gì trống vắng trong căn phòng
nầy. Tôi đang đứng thờ thẫn nhìn chiếc nôi trống của Benson thì một
bàn tay đặt nhẹ lên vai tôi. Bàn tay của người nữ y tá trung niên tên
M. làm việc trong phòng nấy. Giọng bà M. run run:
– He’s gone. He’s gone last night, Doc. My baby’s gone.
Nước mắt bà lăn dài trên hai gò má. Tôi dìu bà ngồi xuống trên một
chiếc ghế. Bà kể lể:
– Tội thằng bé quá. Rồi đây ai sẽ săn sóc nó? Rồi nó sẽ ra sao? Tôi
thương nó như con ruột tôi bác sĩ ơi. Tôi sẽ xin phép nghỉ một tuần đi
Monroe thăm con trai tôi.
Nói xong bà lại tiếp tục khóc. Tôi thấy nặng lòng thêm. Tôi an ủi bà
mấy câu. Bà lau nước mắt nhưng vẫn còn thút thít. Tôi trở lại với công
việc của tôi trong khu SSĐB.
Khi vừa đến khu SSĐB nầy, tôi được một bác sĩ thường trú khác bàn giao
lại cho tôi mươi bệnh nhân trong đó có Benson. Hồ sơ bệnh lý của
Benson dày hơn nửa tấc. Tôi phải mất hơn nửa giờ để đọc qua và tìm
hiểu về những diễn tiến bệnh tình của Benson. Benson ra đời tại một
bệnh viện nhỏ ở miền Đông Bắc tiểu bang Louisiana. Mẹ của Benson là
một cô bé da đen 15 tuổi. Ra đời vừa được vài hôm thì Benson bị chứng
nghẽn ruột và được giải phẩu. Y sĩ giải phẩu đã cắt bỏ đi một đọan
ruột thật dài bị chết của Benson. Khi Benson còn đang nằm trong phòng
hồi sức thì mẹ Benson bỏ trốn khỏi bệnh viện. Nhân viên bệnh viện
không tìm ra được thân nhân nào của Benson nên đành nuôi em. Benson
thường bị tiêu chảy do hỗn lọan tiêu hóa. Bệnh viện nhỏ không đủ
phương tiện nuôi trị em nên chuyển em đến khu SSĐB của bệnh viện lớn
nầy của chúng tôi. Benson không ăn uống được như một em bé bình thường
vì ruột của em bị cắt ngắn không đủ khả năng tiêu hóa và hấp thụ thực
phẩm. Em được nuôi bằng những dung dịch đặc biệt truyền qua tĩnh mạch.
Tay chân em lúc nào cũng được nối liền với những đường dây truyền thực
phẩm hay thuốc men. Khi tôi nhận Benson, em gầy như một con mèo con
nhưng em tự thở được. Các y tá biết Benson bị bệnh nặng mà lại không
có cha mẹ nên họ săn sóc em rất chu đáo. Thấy em lớn chúng tôi ai cũng
mừng, tuy nhiên bệnh tiêu hóa thường trở đi trở lại, có lúc làm em làm
em tiêu chảy liên tục và mất nước. Nhiều lần khác Benson bị viêm gan
hay sưng phổi. Mỗi lần nhận thấy Benson không vui, không cười và da em
tái đi là chúng tôi lo âu vì biết em sắp trở bệnh.
Trong khu SSĐB, sinh viên y khoa, y tá, bác sĩ ai cũng biết Benson
không có mẹ nên thường ghé thăm em và tặng em đủ thứ đồ chơi đủ màu,
đủ lọai. Benson rất thích những đồ chơi phát ra tiếng nhạc và những
chú gấu con. Lúc mạnh Benson đùa giỡn với mọi người và cười sằng sặc.
Lúc bệnh cũng cố nhoẻn miệng cười với những ai quen mặt. Benson tuy
còn bé nhưng khá thông minh và giởi chịu đựng. Tôi không thấy Benson
khóc nhòe như nhiều em bé khác. Điều nầy làm tôi ngày càng thương em
vô hạn. Có ngày em phải chịu kim đâm vào mạch máu bốn năm lần mà vẫn
cố gắng nhắm nghiền mắt, nhăn mặt chịu đau. Đôi khi tôi thấy nước mắt
Benson tràn ra trên hai má em nhưng Benson không la hét hay vùng vẫy.
Em chỉ thút thít đôi chút rồi nín. Tôi thường rất khổ tâm khi hai y sĩ
giảng huấn thay phiên nhau ra lệnh cho tôi rút máy Benson làm đủ thứ
thử nghiệm. Thương em quá, có lần tôi phải nhờ y tá từ phòng khác làm
việc nầy thay tôi. Nhiều lần tôi thấy tim tôi đau nhói khi tôi đâm kim
vào mạch Benson, nghe em rên và gồng người chịu đựng. Cũng có lúc tôi
nhận thấy một chút oán trách hiện lên trong mắt em khi tôi phải chuyền
dung dịch nuôi em. Những lúc đó tôi thường bồng Benson vào lòng, vỗ về
em ít lâu để em quên đi đau đớn. Các y tá trong khu SSĐB thương Benson
như con ruột của họ. Y tá và những bà mẹ tình nguyện thường để dành
thì giờ thay nhau bồng bế, nâng niu, vỗ về em. Có lần tôi nghe y tá
nói với nhau, “Đừng nói lớn quá. Để cho Benson của tôi ngủ” hay “Đã
đến giờ tôi đi lo tắm rửa cho con trai tôi rồi” hay “Benson lên được
mấy pound đó mấy bạn ơi”.
Bác sĩ thường trú chúng tôi phải thay phiên trực gác mỗi 2-3 ngày.
Ngày trực gác chúng tôi phải làm việc liên tục và phải thức suốt 36
tiếng đồng hồ. Ngày hôm sau phiên trực vẫn phải tiếp tục làm việc.
Ngày không trực gác bắt đầu từ 6 giờ 30 đến 9 hay 10 giờ đêm mới bước
ra khỏi bệnh viện. Làm việc quá sức và thiếu ngủ triền miên làm chúng
tôi, ngay cả những người còn trẻ, trở nên uể oải, mệt mỏi thường trực.
Nhiều đêm tôi phải uống nhiều ly cà phê đen lớn để chống chọi với
những cơn buồn ngủ. Một đêm, vào khoảng 4 gìờ sáng, tôi ngồi viết hồ
sơ xuất viện cho bệnh nhân mà thình lình ngủ gục. Tôi vội đứng lên đi
lại trong phòng. Khi đi ngang qua nôi Benson tôi ngạc nhiên thấy em
đang yên lặng ngồi chơi với hai chú gấu nhỏ. Benson thức giấc ngồi
chơi một mình mà không gây một tiếng động hay đòi ai bồng ẵm. Tôi lại
gần nôi Benson. Benson nhìn tôi nhỏen miệng cười. Nụ cười trẻ thơ thật
đẹp. Tôi cười đáp lại và hỏi nhỏ:
– Benson, em không ngủ à? Giờ nầy còn sớm quá mà sao em đã thức dậy rồi?
Benson ngẩng lên nhoẻn miệng cười lần nữa rồi cúi xuống tiếp tục chơi
với hai chú gấu. Tôi cúi xuống đưa một ngón tay đụng vào bụng một chú
gấu. Thình lình bàn tay nhỏ xíu của Benson chụp lấy ngón tay tôi và
giữ thật chặt. Benson vừa lắc ngón tay tôi vừa cười. Tôi có cảm tưởng
Benson muốn tỏ cho tôi biết là em vui mừng thấy tôi có mặt bên em
trong khoảng thời gian khuya khoắt đó. Trong phòng của Benson ngày
cũng như đêm đèn luôn luôn sáng. Có lúc tôi tự hỏi không biết Benson
có phân biệt được ngày với đêm không. Lại gần chơi với Benson tôi tỉnh
ngủ. Tôi cúi xuống hôn lên trán em. Mùi da thịt trẻ thơ thơm dịu.
Benson cười trả như cảm ơn. Tôi nghĩ đến đứa con trai bé bỏng của tôi
lúc ấy đang ngủ say trong giường ấm bên mẹ ở nhà. Mỗi ngày qua, tôi
càng thấy thương Benson hơn. Tôi dỗ Benson ngủ lại. Em ngoan ngoãn nằm
xuống giữa hai chú gấu và nhắm mắt ngủ. Tôi liếc thấy trên nôi của
Benson có ai treo một tấm thiệp trong đó in một bài thơ.
A Baby’s Prayer
Dear Lord, I am so newly come
I do not know my name
I do not even know yet, Lord,
If I am glad I came
Grant me the time to grow in love,
Rejoice that I am here,
Bless those who make me warm and dry.
Lord, keep my mother near.
Tôi trở lại với chồng hồ sơ nhưng không tiếp tục viết được. Đêm dài
lặng lẽ trôi. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường nghe rõ mồn
một. Tôi nhìn qua khung của sổ rộng. Chỉ có những bức tường xám đen,
vô tri, lạnh lẽo của những toà nhà cao ngất đứng sừng sững bên cạnh
bệnh viện. Không có lấy một khung trời nhỏ. Không một bóng mây. Không
một ánh trăng. Không một vì sao. Tôi lại chợt nhớ về những vì sao đêm
trên vùng trời Hốc Môn, Tây Ninh, Cà Tum, Đồng Ban, Suối Máu. Nhớ
những đêm nhìn sao rơi mà mơ uớc thật nhiều. Trong phòng vài y tá
trực đi lại như những chiếc bóng. Họ không nói cười vui vẻ như lúc đầu
đêm vì họ cững đã thấm mệt vào những giờ cuối của một phiên trực. Họ
cũng đang cần giấc ngủ như tôi.
Benson thường trở bệnh nhưng dần dần cũng lớn lên thành một chú bé 6
tháng dễ thương. Khuôn mặt em bầu bĩnh, hai mắt tròn và đen láy, nụ
cười tuyệt đẹp. Có một ngày tôi nghe hai y tá nói với nhau:
– Chừng nào họ chụp hình ruột cho Benson vậy Jennifer?
– Sáng mai.
Cô y tá tên Jennifer đáp. Người kia lại hỏi:
– Chụp làm gì? Benson bị gì mà phải chụp hình?
– Tôi không rõ, Melissa.
Cô Jennifer lại đáp.
Hai y sĩ giảng huấn cho lệnh chụp hình ruột Benson mà không giải thích
gì cho chúng tôi biết. Ngày hôm sau, Benson trở lại từ phòng quang
tuyến, mệt lã, xanh mét và nằm thiêm thiếp. Benson đã phải uống chất
cản tuyến để chụp hình ruột. Đợi 2-3 ngày không thấy kết quả hình ruột
của Benson về, tôi đến phòng quang tuyến hỏi thì được cho biết kết quả
đã được gởi riêng cho hai y sĩ giảng huấn rồi. Tôi nói chuyện với cô y
tá trưởng. Cô ta buồn bực phát biểu:
– Chúng tôi cũng có thắc mắc như bác sĩ vậy và đã tìm ra lý do rồi. Họ
giữ nuôi Benson 6 tháng nay là có muc di’ch.
Tôi hỏi:
– Muc di’ch gì vậy cô?
– Họ thí nghiệm. Họ nuôi Benson để xem khúc ruột bị cắt của em có dài
ra sau 6 tháng hay không.
Thấy cô y tá không vui, tôi nhỏ nhẹ:
– Mà sao cô biết được chuyện nầy?
– Chính bác sĩ B. trưởng nhóm bác sĩ thường trú tiết lộ. Họ muốn giữ
kín chuyện nầy.
– Cô có biết kết quả của hình ruột Benson ra sao không?
– Họ nói khúc ruột còn lại của em không dài ra chút nào sau 6 tháng và
họ quyết định ngưng cuộc thí nghiệm để tránh tốn kém.
Hai hôm sau khi Benson được chuyển trả lại bệnh viện Monroe nơi em ra
đời thì chứng tiêu chảy trở nặng. Bệnh viện nhỏ Monroe bó tay. Benson
mất liền sau đó. Tin buồn bay mau về lại bệnh viện chúng tôi. Nhiều y
tá khóc rưng rức. Bà y tá M. gặp tôi, mếu máo:
– Họ giết con trai tôi rồi bác sĩ ơi. Tôi chưa kịp đi thăm con tôi thì
con tôi đã không còn nữa. Sao họ có thể tàn nhẫn đến như vậy bác sĩ?
Họ chỉ cho con tôi sống có 6 tháng ngắn ngủi thôi. Chúa ơi, nó có tội
tình gì đâu mà phải bị trừng phạt?
Tôi an ủi bà M. mà lòng tôi cũng mềm nhũn thương xót Benson. Cô y tá
T. lại gần chúng tôi thì thầm:
– Xin chị M. bớt buồn. Tôi có cái nầy cho tặng chị.
Hai chúng tôi ngước nhìn cô y tá T. dò hỏi. Cô hạ giọng:
– Khi vừa nghe phong phanh họ sắp chuyển Benson của chúng mình về lại
Monroe, tôi lén đem máy ảnh vào chụp hình em vì tôi nghĩ chúng mình sẽ
không bao giờ được dịp gặp lại để nuôi nấng, săn sóc em nữa. Tôi
nghiệp thằng bé quá.
Cô y tá T. tặng bà M. và tôi mỗi người một tấm ảnh của Benson đang
ngồi cười thật tươi trong nôi và dặn:
– Chị và bác sĩ biết rõ luật ở đây rồi. Họ cấm chụp hình như vậy. Nhớ
kín miêng hộ tôi.
Mấy hôm sau, tôi cố gắng thu xếp thi giờ duyệt lại hồ sơ bệnh lý của
Benson. Tôi khám phá ra rằng đã có hơn 40 bác sĩ tham dự khám nghiệm
và điều trị cho Benson trong 6 tháng em được nuôi dưỡng ở bệnh viện
nầy. Phòng tài chánh của bệnh viện cũng kín đáo cho tôi biết họ đã chi
gần nửa triệu đô la cho Benson. Riêng tôi, tôi không nghĩ là họ đã chi
cho Benson mà chi cho cuộc thí nghiệm trên môt em bé bất hạnh của hai
y sĩ giảng huấn của bệnh viện họ.
Mười sáu năm đã trôi qua nhưng tôi vẫn còn ray rứt về sự tàn nhẫn của
hai y sĩ giảng huấn thuộc khu SSĐB của trẻ sơ sinh. Tôi tự hỏi họ có
nhìn ra được Benson là đứa trẻ bất hạnh, đáng thương hay không? Họ có
thiếu gì cách để nuôi em lớn lên thêm, để em có đủ thì giờ vượt qua
được bệnh tật như lời cầu nguyện trong bài thơ A Baby’s Prayer mà ai
đó đã gắn trên nôi của em.
Grant me the time to grow in love
Rejoice that I am here…
Benson chỉ được sống võn vẹn có 6 tháng nhưng đã để lại bao nhiêu
thương cảm trong lòng những người đã gần gũi, săn sóc em. Tôi biết
suốt đời tôi, tôi sẽ không bao giờ quên em, Benson, một trẻ thơ bất
hạnh.
Nguyễn Thiên Nga
Orlando, đêm 14 tháng 11 năm 2000{jcomments on}
Trái tim BS giàu lòng nhân ái quá . Cảm phục .
Bài viết thật cảm động! Có những tấm lòng nhân hậu muốn thực hiện biết bao việc làm tốt mà không được nên ray rứt mãi không thôi.
TSN rất thông cảm với nỗi buồn ray rứt của BS TN.
Bài viết giản dị nhưng rất cảm động.
Ở đâu cũng có sự tàn nhân , sự tàn nhẫn khoa học càng lạnh
lùng hơn . Nhưng có biết bao bệnh nhân ngặt nghèo trông chờ
được là con vật thí nghiệm của khoa học mà đâu có được .Nỗi
buồn nhược tiểu .
BS thử dìa VN một chiến đi . Chắc còn ray rứt trăm nghìn lần .
Một bài viết thật xúc động dù rằng Benson vẫn may mắn hơn nhiều bệnh nhi ở VN .
Mấy hôm sau, tôi cố gắng thu xếp thi giờ duyệt lại hồ sơ bệnh lý của Benson. Tôi khám phá ra rằng đã có hơn 40 bác sĩ tham dự khám nghiệm và điều trị cho Benson trong 6 tháng em được nuôi dưỡng ở bệnh viện nầy. Phòng tài chánh của bệnh viện cũng kín đáo cho tôi biết họ đã chi gần nửa triệu đô la cho Benson. Riêng tôi, tôi không nghĩ là họ đã chi cho Benson mà chi cho cuộc thí nghiệm trên môt em bé bất hạnh của hai y sĩ giảng huấn của bệnh viện họ.
Benson thật là may mắn , nếu em ở VN em đâu được sống đến 6 tháng .
Bài viêt hay và thật cảm động
Bài viết thật hay , thật cảm động. Cám ơn tác giả .
Bài viết thật cảm động & hay lắm ! Cám ơn NTN !
Đúng là “Lương y như từ mẫu”. Thật tội nghiệp cho bé. Trong cuộc sống có nhiều toan tính thấp hèn này còn có những tấm lòng nhân hậu. rất mong là vậy!
Câu chuyện thật cảm động và rất hay, cám ơn Nguyễn Thiên Nga nhiều, chúc NTN vui, khoẻ, hạnh phúc.
Nữa triệu đô la để duy trì một sinh mạng trong 6 tháng. Mới hay cuộc sống là vô giá, cha mẹ bạn đã trao tặng bạn mảnh hình hài để có mặt ở thể gian này là công ơn vô lượng. Hãy trân quý và gìn giữ nó.
(however, I do smoke too much, hic, hic) 😳 🙁
Cảm ơn bạn Xuân Phong bài thơ phỏng dịch. Tạng lại bạn mấy câu thơ cóc:
Mẹ cho một tấm hình hài
Mẹ nuôi mẹ dưỡng đến ngày lớn khôn
Lớn khôn vác súng lên non
Cắc bùm bỏ mẹ mỏi mòn đợi trông
Tương tàn khiến mẹ đau lòng
Công ơn của mẹ con không đáp đền
Công cha con cũng đã quên
Hình hài mẹ tặng con nên giữ gìn
Thuốc rê con có lỡ ghiền
Con hút bớt lại mẹ hiền thương con.
Thưa rằng tôi đã lỡ ghiền
Thuốc lá đầu lọc, ( không ghiền thuốc rê )
Hỡi nàng áo trắng xa quê!
Nhắc chi chuyện cũ tái tê đau lòng
Hương Xưa bạn bè chờ mong
Thiên Nga tâm sự…
_ Xuân Phong kính chào
Tên Thiên Nga làm tui hình dung một cô gái đẹp có cái cổ cao
diễm lệ vô cùng và người lại hành nghề bác sĩ làm tui bỗng thấy đau tim .
BS ui ! cứu tui dới ,tui bị tứ thời cảm mạo dì yêu người có tên viết tắt là NTN .
Yêu sao yêu vội yêu vàng
Em đang ray rứt có chàng đòi yêu
Tim đau cũng bởi yêu liều
Thấy tên đẹp đẹp sớm chiều tương tư
Trần Lê hư quá là hư
Cám ơn nữ bác sĩ có cái tâm nhân hậu .
Đọc xong bài ” Ray rứt ” lại thấy ngậm ngùi .