Tháng 10, nồng nàn hơi thở,
bờ môi em và hương mùa
thu, những con đường đầy gió
heo may. Heo may vừa trở
lạnh, thèm lắm một bàn tay.
Trên lối về ngơ ngác, những
hàng cây thân quen bây giờ
bỗng lạ, đứng chụm đầu nhìn
nhau vô cùng tội nghiệp…. Tháng
10, Sàigòn rất xa, Hà
Nội rất xa, những chùm hoa
sứ và hàng cây cơm nguội
lao xao gọi thầm tên nhau
để em biết mình vẫn còn
được nhớ. Tháng 10 của em
là những buổi chiều giăng mắc
tím như lời đồng vọng, ru
ngày qua, từng ngày âm thầm
lặng lẽ… Tháng 10, em gửi
chút niềm tin còn sót lại
trong hương mùa thu dịu vợi.
Trên những bước đi ứa đầy
nước mắt, tình yêu không đủ
nuôi nấng nỗi buồn em, khi
quá khứ là những đoạn phim
vô hình ám ảnh. Em ước
mơ một lần mặc lại chiếc
áo vàng ngày xưa, đi qua
từng kỷ niệm cho một lần
kết thúc mọi niềm đau… Tháng
10, thắp một nụ cười gượng
gạo bên hiên đời phiền muộn.
Tiếng đàn vỡ trong khoảng trống
vô hình, những nốt chập chùng,
quyện vào giữa màn đêm. Ánh
trăng rơi trên khung trời rất
cũ nơi những mái ngói rêu
phong nằm chơ vơ đã bao
mùa mưa nắng… Tháng 10, rồi
cũng qua đi như bài tình
ca viết dở. Thiếu một điều
gì không thể nào hiểu được
khi nụ hoa trong vườn hát
cùng giọt sương đêm rất muộn.
Khi bình minh chập chờn bên
kia Đại Tây Dương xa thẳm,
nơi mong manh ánh mắt đợi
chờ. Đêm vẫn xanh trên giòng
sông, nửa vầng trăng soi mình
trên sóng nước. Có em về
giữa tháng 10 và mùa thu…
{jcomments on}