Category Archives: Tiếng hát Hương xưa

Huyền Trân

Tác giả: Phạm Quang Trung

xe lăn
ngọn cỏ ven đường
nghiêng thân xác
bụi hồng vương mấy lần
nẽo quan san
ngọn mây Tần
nhuộn sầu sắc lụa
Huyền Trân
ơi hời…

bướm-con bướm trắng tình ơi
chấp đôi cánh mộng
mộng chơi vơi còn
ngẩn ngơ
tay ngọc
rèm son
mà con mắt lệ
lăn tròn hư không… Continue reading

Phố Ngàn Hoa

Tác giả: Phạm Ngọc

Em có nhớ phố ngàn hoa Đà Lạt
Những buổi chiều lộng gió phía đồi thông
Tiếng vi vu như lời ai đang hát
Gọi nhau về chung bước giữa hoàng hôn

Em có nhớ những con đường lá biếc
Phượng tím đầy vừa nở lúc hạ sang
Nắng và hoa như trái tim hoà nhịp
Thắp giữa trời muôn sắc phố thênh thang Continue reading

Vẫn Có Một Mùa Hè

Tác giả: Lê Vĩnh Ngọc

cứ chút gió luồn ra phía trước
là chập chùng thấy lá me bay
lá me hay phượng vĩ giống nhau kì lạ
lại bay bay theo con gió mùa hè
rồi cũng nhớ trước khi quen là lạ
mà mùa hè thuở đó đã đi qua
thoảng có mùi hương hoa dạ lý
và dịu dàng của chút tường vi Continue reading

Ta Già Rồi Em

Tác giả: Bùi Diệp

(tặng bà xã Thoa Tran)

hình như ta già rồi em
như bông khế tím thành quen giếng làng
tay chân giờ cũng quáng quàng
mắt tai giờ cũng lang thang lần thần

em mặc mùa thu xanh ngần
lá sen lá mạ bần thần ngày xưa
thương lan huệ ngại nắng mưa
tuổi mười ba đã biết thưa hỏi gì Continue reading

Còn Có Quanh Tôi

Tác giả:  Mai Việt

Bước chậm lại lên đồi cỏ mượt
Tay nâng niu từng lá sương mềm
Hạt bao dung nẩy lên từ đất
Cho mỗi màu hoa mỗi hương đêm

Ngày chậm lại xua đi phiền muộn
Con nước buồn vui chở vơi đầy
Chiếc áo tình người sao vẫn chật
Đến bao giờ nới rộng đường may Continue reading

Về Miền Đất Phật

Tác giả: Trần Kiêm Đoàn

HÀNH HƯƠNG ĐẤT PHẬT

VỀ MIỀN GIAN NAN

 

Nếu phải mất mười ngày để trả lời cho một sự phân vân hay một thắc mắc thuộc về môi trường và tâm lý thì cũng rất nên làm thử xem sao.
Số là sau ngày hưu trí vào năm 2008, tôi vẫn thường đặt sinh hoạt ưu tiên cho mình là đi cho biết đó biết đây.
Chúng tôi vẫn thường nói nửa đùa nửa thật: “Bây giờ còn khỏe không lo đi chơi; đợi đến khi… đi thật thì còn cơ hội đâu nữa mà đi chơi!” Cái viễn ảnh “đi thật” là một ám ảnh vừa rất xa mà cũng vừa rất gần trong cõi đời vô thường của lứa tuổi về chiều như chúng tôi.
Vốn là một Phật tử, ưu tiên du lịch hàng đầu của nhà tôi là thực hiện một chuyến du lịch hành hương trên đất Phật Ấn Độ. Nhưng qua nhiều ý kiến của những người đã từng du lịch Ấn Độ thì quê hương đất Phật không phải là một nơi lý tưởng và dễ dàng cho việc du lịch. Theo những ý kiến này thì các vùng thuộc miền Đông Bắc Ấn Độ là những nơi có khí hậu khắc nghiệt về cả hai mùa nóng lạnh; đồng thời, dân cư rất nghèo khổ và lạc hậu nên những phương tiện về vệ sinh, nơi ăn chốn ở, di chuyển và về nhiều mặt sinh hoạt nói chung đều rất khó khăn và hạn chế. Bởi vậy, bức tranh du lịch Ấn Độ thường được vẽ ra một cách u ám làm cho chúng tôi hết sức e ngại, phân vân để thực hiện chuyến đi một khi con chim quá khứ thời son trẻ đã bay qua rồi.
Đã 10 năm trôi qua kể từ ngày về hưu, chúng tôi đã đi du lịch trung bình mỗi năm vài lần đến nhiều nước trên thế giới, chỉ trừ Ấn Độ là chưa đi. Continue reading

Ngày Em Hai Mươi Tuổi.

Tác giả: Trần Ngọc Phương

 

                         Ngày em hai mươi tuổi / Tay cắt mái tóc thề / Giã từ niềm vui nhé / Buồn ơi hỡi chào mi. Phạm Duy mở đầu bản nhạc với lời lẽ da diết như luyến tiếc. Có lẽ đây là một nhạc phẩm theo thể điệu bolero hiếm hoi của ông. Thêm vào nữa với giọng ca ‘sương khói’ chuyên trị bolero của Thanh Thuý, hát với nhịp điệu hơi dồn dập (dù trên bản nhạc có ghi nhịp ‘không nhanh lắm’) đã ru ngủ đưa người nghe vào cõi mộng, nhớ về cuộc tình ở tuổi đôi mươi của mình. Tác giả bản nhạc có lẽ chấp nhận cách diễn đạt này nên đã lấy hình của ca sĩ làm bìa cho nhạc phẩm của mình.

Tuổi hai mươi, tuổi vào đời. Tuổi hai mươi, tuổi biết yêu người. Tuổi hai mươi, con tim lên tiếng gọi. Cắt đi mái tóc thề mà như thể cắt đi tuổi thơ, giã từ ngây thơ, giã từ niềm vui hồn nhiên, để chào đón…buồn ơi …chào mi. Tuổi hai mươi là tuổi già của thiếu niên, nhưng là tuổi trẻ của người trưởng thành, cái tuổi lơ lửng trong cuộc đời. Cô gái ở tuổi hai mươi là biết yêu biết thương một người, không chỉ là những người thân quanh mình. “Ngày em hai mươi tuổi, mới chớm biết yêu người”. Cô gái bắt đầu đi vào những giấc mơ. Bấp bênh giữa hiện thực và mơ mộng đầu đời. “Ôi đã thoáng qua tuổi thơ / Khi suốt đêm hồn ngơ / Nghe trái tim ngủ mơ”. Cái nhìn cảnh vật chung quanh cũng đổi thay “Ôi nghe gió reo ngoài hiên / Mưa sẽ rơi triền miên / Sẽ hết chuyện thần tiên” Vâng không còn chuyện thần tiên nữa, mà thực tế hơn, biết thực trạng và ảo ảnh, biết đã có đến thì có đi, đã biết lo buồn “Đã buồn vì duyên mới / Rồi đây sẽ nhạt phai.” Continue reading

Đã Rất Xa

Tác giả: Bùi Diệp

đã rách tươm mấy mùa xanh viên miễn
xòe bàn tay nắm níu mặt trời điên
căn phòng trắng nhạc và hoa và nến
cái nhún vai giờ cũng rất rẻ tiền

bài thất tình của chàng trai nhuộm tóc
bài ly hương của em gái quê mùa
bài của tôi mấy nỗi buồn con kiến
bài núi rừng chảy máu thấu bơ vơ Continue reading

Thơ Gửi Thời Mười Sáu

Tác giả: Trần Văn Nghĩa

Khi tôi về nơi đó có còn không?
Có còn tuổi tròn trăng em mười sáu

Con đường cũ nắng nghiêng đầy vai áo
Khóm hoa vàng ngơ ngẩn đợi chờ ai?
Tóc thơ ngây đường rẽ thắt nơ cài
Thơm sách vở học trò ơi nhớ quá! Continue reading