Các bài đăng của tác giả Cẩm Tú Cầu.



Em tôi

Tác giả: Cẩm Tú Cầu

Tuy em không cùng cha mẹ tôi sinh ra, nhưng chị em chúng tôi đều thương và coi em như em ruột. Em là cháu gọi mẹ tôi là cô
Năm 12 tuổi lần đầu tiên em thấy xe 4 bánh đậu ở thị trấn Phú phong, em và các bạn trèo lên chơi bất ngờ xe chạy, chạy mãi đến lăng Mai xuân Thưởng, các em hoảng hồn co dò nhảy xuống em bị chấn thương, em đau lắm được các bạn vừa cõng, vừa dìu về nhà , em len lén đi ngõ sau vào nhà nằm, đến giờ cơm mẹ em đi kiếm mới phát hiện ra em nóng sốt, vậy là mẹ em cho uống tiêu ban lộ suốt mấy ngày không bớt mẹ em khóc năn nỉ em mới khai thật mẹ hết hồn vội đưa em đi thầy võ. Em uống thuốc và xoa bóp mãi, nhưng lưng em cứ trụn lần, trụn lần qua năm sau em gù thật sự. Mẹ em khóc thảm thiết,sợ rằng em tật nguyền không biết sẽ làm gì để sinh sống sau này. Nhưng  em vẫn lạc quan yêu đời, em thường nói ‘có tật ,có tài’ và em cứ  mơ một ngày nào đó thiên tài sẽ xuất hiện ở nơi em. Continue reading

Dòng sông tuổi thơ

Lại Giang

Cuối năm vừa rôi tôi có dịp về thăm lại dòng sông tuổi thơ ,nơi tôi đã
sống cách đây hơn 60 năm
Từ phía Qui Nhơn qua khỏi cầu Bồng Sơn rẽ về phía tay trái là con
đường mát rượi rợp bóng dừa Con đường này xưa là đất bùn bây giờ được

Continue reading

Dặn Dò

Khi tôi chết
Hãy  chôn tôi trên đồi đầy cỏ úa
Bên rừng thông reo vi vút mỗi chiều
Hướng tôi về phía có nắng thân yêu
Để sưởi ấm hồn tôi trong đất lạnh
Trong những chiều hiu quạnh trời mờ sương
Nhớ đừng xây mộ bằng gạch men đá quý
Mà trải cỏ hoa vàng tràn ngập lối chưa đi

{jcomments on}

Đêm Thu

Tối nay anh đưa tôi đến hội trường trường Trung cấp văn hóa Nghệ thuật, nơi anh đang dạy hợp đồng, Vừa bước chân vào tôi thấy toàn là ánh sáng  lung linh dịu dàng của nến làm cho mặt người nào  cũng hồng hào tươi đẹp. Đây là đêm thơ nhạc của quý thầy cô nhà trường tổ chức với chủ đề :  THƠ, NHẠC, RƯỢU và GIAI NHÂN. Chúng tôi ngồi khuất một góc.Nhạc và thơ hòa cùng nhau được thể hiện  chuyên nghiệp của các thầy cô trường VHNT làm cho đêm sinh hoạt càng vui vẻ và sống động muôn phần .Anh góp vui bằng câu hò mái đẩy của xứ Thần kinh làm cho không  khí  thêm vui nhộn .Anh rủ tôi ứng khẩu vài câu nhưng tôi từ chối và nói không thể_” Múa rìu qua mắt thầy:”

Continue reading

Chuyện Tình 04


Khi thôi học, tôi được ba xin việc cho làm , công việc cũng nhẹ nhàng

 

hàng ngày tôi vào ghi sổ văn thư rồi đem đến các trưởng phòng ký, lương bổng

cũng phù hợp, tôi là con bé nhỏ nhất nên được nhiều người yêu mến. Đây là

một công ty lớn có nhiều chi nhánh. Một hôm, có người ở đơn vị chi nhánh

về đưa cho tôi một lá thư. Nhìn nét chữ, tôi thấy mình không quen nên trả

lại. Khoảng một giờ sau, người ấy mới trao cho tôi lần nữa. Tôi liền đọc tên

người nhận rồi chỉ người trao thư đem xuống phòng kế toán. Ba tháng sau,

 

người chủ của bức thư ấy lại trở về.

Continue reading

Chuyện Tình 3

Tôi quen anh nhờ cô em thứ mười sáu học cùng lớp với tôi. Anh là con
thứ mười ba trong một gia đình có mười lăm người con. Anh có làn da
trắng như da con gái, đôi môi đỏ, nụ cười thấm hút đã là xiêu đổ trái
tim non trẻ của tôi. Anh có cái núm đồng tiền bên trái, dáng người cao
lớn. Tất cả những hình ảnh đẹp đẽ ấy gợi cho nhiều khát vọng đẹp đẽ về
cuộc sống, ước mơ một tình yêu trong sáng lãng mạn muôn màu.

Continue reading

Chuyện Tình 2

Ông là con thứ tư của quan Bố Chánh, văn hay chữ tốt nhưng thi Hương
ba lần không đỗ. Anh cả của ông làm Tri huyện tại tỉnh Thanh hóa, anh
thứ hai làm Đốc học trường Lyseé Khải Định, anh thứ ba là cụ Lý trong
làng, chỉ có ông lận đận khoa trường. Ông ở cùng chị dâu cả- chị Huyện
– người quán xuyến gia sản. Chị người hoàng tộc không có con nên nuôi
em và cháu rất nhiều. Ngày ngày cậu ấm mang giấy bút đi vẽ đây đó. Một
hôm ông gặp cô hàng xén và phải lòng ngay. Cô có làn da trắng mịn,

Continue reading

Chuyện Tình

Tác giả: Cẩm Tú Cầu

Ông  bà ngoại tôi có mười lăm người con, bảy gái và tám trai. Hiện còn
nguyên vẹn mười hai người.
Ngày ngày , ông tú tài đọc sách ngâm thơ. Đi đâu, ông cũng đi bằng ngựa.
bà trồng dâu, chăn tằm, kéo sợi. Cuộc sống thật là êm ấm, thật là sung
túc. Mặc dù trong nhà đông đúc, cả con cháu, người làm. Vú nuôi, người
trông ngựa, tổng cộng hơn ba mươi người. Nhưng nhờ tài quán xuyến khéo
léo của bà ngoại, nên trong nhà trong ấm ngoài êm.
Bỗng một hôm, lính mật thám về bắt ông ngoại tôi đi. Bà ngoại tôi đau
đớn hoảng loạn và dò tìm khắp nơi. Sau mới biết ông đang theo Cần
Vương, cuối cùng bà phải bán đi gần nửa số tài sản gồm ruộng lúa nương
dâu để lo lót cho ông về.
Từ đó cuộc sống gia đình sa sút. Mẹ tôi đã thi đậu bằng tiểu học
(pri-me) năm 1935 nhưng phải nghỉ học ở nhà hái dâu. Mẹ tôi người tròn trịa ,
xinh xắn và học rất giỏi. Ông Ngoại  thường kêu hãnh về sự thông
minh hiếm có của mẹ..Ông ngoại tôi cũng tiếc mẹ là con gái, nếu con
trai ông sẽ cho đi học Hà Nội như cậu Ba

Continue reading