Các bài đăng của tác giả Võ Như Vũ.



Kiếp Người

Tác giả: Võ Như Vũ

Xuân đến rồi Xuân đi, Xuân đi rồi Xuân lại lại.

Mới một năm mới đây, vậy mà đã cũ để bây giờ lại đón một năm mới nữa.

Kiếp người cũng như mùa Xuân, mới được sinh ra, vậy mà cũng đã già, sống gần trọn kiếp để rồi sắp sửa theo cái tuần hoàn mà được tái sinh lần nữa.

Có ai biết kiếp trước của mình là gì không?

Tôi cũng vậy. Tuy nhiên, vì tôi được sinh ra vào năm Ngọ, gặp nhiều khốn khó, nên tôi có thể đoán: con ngựa chính là tiền kiếp của tôi. Một con ngựa cày suốt kiếp vẫn chưa trả hết nợ, đành phải để lại cơ cực, trắc trở cho đời sau tiếp tục gánh vác.

Hai lần 13 năm, sau cái ngày tôi bị tái sinh làm kiếp người để tiếp tục đời con ngựa, tôi rời đất tổ, lênh đênh trên một chiếc ghe nhỏ gồm 13 bạn bè. Sau bảy ngày xơ xác, dật dờ giữa biển khơi, chúng tôi may mắn cập được bến Hồng Kông. Và sau 13 trừ 5 tháng trải đời trong trại tỵ nạn, tôi được đặt chân trên đất Gia Nã Đại này vào ngày 13 tháng 5 năm một chín tám một.

Những con số “13” này không ngờ lại là một nền móng để tôi xây đắp một cuộc sống mới, xa quê nửa vòng trái đất.

Tôi dành tuần đầu tiên của tôi ở Toronto để tập ngủ, tập thức vì cái ngày-đêm nơi Châu Á đã biến thành đêm-ngày ở vùng Bắc Mỹ; tôi tập hít thở làm quen với hơi nóng khò ra từ lò sưởi để khỏi bị chảy máu cam; tôi còn tập đi xe điện ngầm và tập đứng đón xe buýt…

Tuần thứ hai và thứ ba, tôi cắp sách đến trường dạy tiếng Anh cho người lớn, để tập … nói và hiểu cho được hai tiếng “Yes”, “No”. Continue reading

Đường Cũ , Phố Xưa

Tác giả: Võ Như Vũ

Mùa Hè năm nay, 1972, nắng vẫn vàng nhưng sao tôi thấy có nhiều nóng cháy. Biển vẫn xanh nhưng lại gợn nhiều sóng bạc. Phượng vẫn nở trên hè phố như mọi năm, nhưng tôi không còn rộn rã nhìn hoa thắm trên nền lá xanh tươi, lại chỉ còn thấy một màu đỏ của lửa chiến tranh.

Ngoài những xe nhà binh chạy qua lại, những đường phố cũ bình an tấp nập và vui vẻ đã không còn nữa. Phố xá như đang ngủ say dù trời chưa tối. Những cánh cữa sắt của nhà ở, tiệm buôn đều mở hờ, như đang sẳn sàng để đóng kín đề phòng nguy hiểm bất ngờ xảy ra. Âu lo hiện rõ trên khuôn mặt của từng người.
Continue reading

Mực Tím, Trường Mơ

Tác giả: Võ Như Vũ

* Hình ảnh : Đào Hiếu

* Bài này đã đăng trên Đặc San CĐ-NTH 2008.
Nay được sửa đổi nội dung cho phù hợp với Hương Xưa.
Chân thành cám ơn tác giả .HX

“Ai bảo chăn trâu là khổ? Chăn trâu sướng lắm chứ!”

Có lẽ Phạm Duy đã ít nhất “được” một lần chăn trâu nên mới biết điều
này. Quê tôi ít trâu, nhiều bò. Từ khi trí óc tôi vừa đủ khôn hơn
những con bò lanh nhất, tôi đã bắt đầu chăn đàn thú bốn chân này. Khi
đàn bò cặm cụi gặm cỏ, chúng tôi vui thú đốt lửa để lùi nướng mì
khoai, hoặc thảnh thơi ngâm mình vào lòng suối mát. Với tôi, chăn bò
thật sự là vui sướng!

“Vui sướng không quên học đâu”(?)

Cũng có lẽ Phạm Duy chưa một lần chăn trâu nên không biết đến:

“Vui sướng nên quên học hành. Nằm đồi non gió mát.
Cất tiếng theo tiếng lúa đang reo, em …ngáy khò thật mau”

Continue reading