Các bài đăng của tác giả Nguyễn Đoan Tuyết.



Nơi Gặp Gỡ…


Xin tặng tất cả những ai yêu “Văn hóa cà phê”



Ở Phố núi Pleiku, không biết từ bao giờ, hẹn gặp nhau tại quán cà phê để trò chuyện, tâm tình, đôi khi còn để bàn bạc, giải quyết công việc v.v…đã trở thành một thói quen. Tùy vào mục đích của cuộc hẹn mà chọn một nơi đến phù hợp hoặc có khi cũng chỉ do sở thích của từng người .
Nói đến tên gọi để phân biệt quán này với quán kia, là cả một chuyện thú vị. Có lẽ không có loại quán xá nào mà tên quán có lắm sắc thái cảm xúc, nên thơ và lãng mạn như quán cà phê.

Continue reading

Dưới Bóng Thùy Dương

 

Tác giả: Nguyễn Đoan Tuyết

Chiều xuống thật chậm ở một thành phố biển nổi tiếng cách Sài gòn không xa. Tôi không theo mọi người trong đoàn để đi vào chợ, các trung tâm thương mại, tham quan  phố phường hay các di tích lịch sử văn hóa mà tôi có lí do để tự tách ra. Tôi đi tìm những phút giây yên tĩnh – tìm đến thế giới của riêng mình.

Sau khi hỏi kĩ lộ trình, tôi thong thả men theo hàng cây dương trải dài theo bãi biển, xách dép đi chân trần trên lớp cát mịn và ấm.Và trước mắt tôi là một khoảng xanh ngút mắt đến tận chân trời. Biển đây rồi!

Continue reading

Nhìn Lại Những Mùa Xuân

Tác giả: Nguyễn Đoan Tuyết
Người xưa có câu “Xuân bất tái lai” – xuân của đời người thì không bao giờ trở lại nhưng mùa xuân của thiên nhiên, đất trời cứ quay vòng theo nhịp tuần hoàn của tạo hóa, đến rồi lại đi, rồi lại đang đến thật gần.

Đầu tiên là từ dạo cuối đông, khi hoa cúc quỳ trải thảm vàng rực rỡ trên khắp các nẻo đường ở vùng ven đô hay trên lưng chừng đồi dốc, chen chúc nhau vươn lên đầy kiêu hãnh để thách thức với nắng, gió khô hanh, với tiết trời giá lạnh khắc nghiệt của cao nguyên dù cho mùa đông đã sắp tàn ; lòng tôi bỗng thầm yêu biết bao nhiêu loài hoa hoang dại và có sức sống vô cùng mãnh liệt này. Có lẽ vì thế mà nó còn mang tên là dã quỳ. Nếu “hữu sắc vô hương” là để nói về một người con gái đẹp nhưng vô duyên vô hồn thì cụm từ này hiểu theo nghĩa đen cũng rất đúng đối với hoa cúc quỳ. Tuy nhiên, “vô hương” mà không “vô hồn” chút nào, còn cái sắc vàng quyến rũ của nó thì đã đi vào thơ ca của núi rừng từ lâu
Thật vậy, do thời cuộc đưa đẩy mà phố núi Pleiku đã từng hân hạnh được nhiều tao nhân mặc khách tìm đến. Họ chỉ đến trong một thời gian ngắn rồi lại ra đi nhưng đã kịp lưu lại những dấu ấn khó quên khi dừng bước ở nơi này. Hình như cũng vào mùa hoa quỳ nở:

Phố núi kia ơi, một đời phố lạnh
Lạnh hoa vàng, núi đỏ, thác đèo cao

(Hoa quì vàng lạnh Pleiku- Nguyễn Bắc Sơn)

Continue reading

Phố núi Pleiku và những tâm hồn nghệ sĩ

Tác giả: Nguyễn Đoan Tuyết

Nếu thành phố Đà Lạt được ví như một cô gái đẹp kiêu sa, đài các thì Pleiku là một cô thôn nữ đẹp mặn mà, với đôi mắt đen tròn thơ ngây, với những đường nét nét còn hoang sơ trên suối tóc, trên nụ cười. Vâng, Pleiku là một thành phố nhỏ còn mang nhiều vẻ đẹp nguyên sơ, được phủ kín trong những đám sương mù mong manh buổi sáng, thật quyến rũ. Với cái khí trời gai gai lạnh làm cho ta có cứ muốn khoác vào chiếc áo măng-tô đi xuống phố với người yêu và ngồi thu mình vào trong góc một quán cà phê. Rồi hút một điếu thuốc, nhìn những giọt cà phê đen long lánh đang nhỏ xuống chầm chậm trong khi tiếng hát Ý Lan sâu lắng và truyền cảm đang vang lên nhè nhẹ: “Phố núi cao phố núi đầy sương, phố núi cây xanh trời thấp thật gần, anh khách lạ đi lên đi xuống, may mà có em đời còn dễ thương…”

Ngoài kia phố thị nhỏ và buồn, một nỗi buồn nhẹ nhàng, mênh mang, dễ thương và đôi khi không duyên cớ! Nhưng có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó trong cuộc đời này cũng có người như Nguyễn Bắc Sơn đã coi “phố núi đêm nay là cỗ mộ với bao nỗi bi thương!”:

Ôi phố núi đêm nay là cỗ mộ

Một hàng đèn sáng lạnh cõi bi thương ( Nguyễn Bắc Sơn)

Người Pleiku chân chất, đậm đà tình nghĩa, đã đón vào vòng tay đầy yêu thương và trìu mến của mình biết bao tao nhân mặc khách đến với thành phố này, ở lại đây và viết lên một vài bài thơ, đặt một vài bản nhạc thật đẹp để lại cho đời…rồi lại ra đi!

Bài viết của cô Nguyễn Đoan Tuyết “Phố Núi Pleiku và những tâm hồn nghệ sĩ” đã ghi lại cho chúng ta rất nhiều kỷ niệm ngọt ngào của những người nghệ sĩ, đã đến, đã sống và đã để lại những cảm xúc thật đẹp về thành phố “nắng bụi mưa bùn”, v “phố không xa nên phố tình thân” này, mà bây giờ từ “Phố Núi” đã trở nên thân thương, gần gũi và cũng rất đỗi đáng yêu…

Biết đâu khi đọc xong bài viết này có người sẽ có cái ý tưởng ngồ ngộ, hay ta thử đi một vòng lên Phố núi xem sao? Xin hân hạnh giới thiệu bài viết hay, nhẹ nhàng, dễ thương đến quý thân hữu Hương Xưa.

lêtrọngminhkha

Continue reading