Các bài đăng của tác giả Hoàng Mơ.



Nợ Nhau

Tác giả: Hoàng Mơ

Ngày xưa, thời còn khổ, lúc mình bé xí, mình nhớ anh ốm lắm, anh thương mình rất nhiều. Có lần anh chở mình đi dạo biển, vừa đạp xe vừa kể chuyện cho mình nghe, mình rớt xuống xe mà anh đi một đoạn xa mới biết ! Ngày xưa, anh thích trêu chọc mình, mình nhớ mãi câu anh nói: “cái mặt Mơ đen hơn cái mông anh” Mình ức lắm mà chẳng biết làm sao, ai lại đi so cái mặt mình với cái mông người khác bao giờ ???
Rồi một ngày mình lớn như Măng bây giờ, anh chở chị về nhà mình chơi. Continue reading

Tỏ Tình

Tác giả: Hoàng Mơ

 

TỎ TÌNH…

Em bắt đầu gặp anh từ cách đây hơn 18 năm. Mối tình đầu thời học trò chẳng mấy ai nghĩ sẽ đậm sâu đến thế nhưng em và anh đã thực sự yêu thương nhau hết mình, cùng nhau trưởng thành và bước qua những gian khó đầu đời. Anh là người đàn ông ít nói, dáng vẻ lạnh lùng nhưng lại nồng nhiệt và chân thành hơn bất cứ ai em đã từng gặp. Ở bên anh em luôn cảm thấy an toàn và yên bình…

Continue reading

Tình Đầu

Tình đầu ko phải là người ta yêu đầu tiên. Tình đầu là người mà cho dù mãi về sau ta vẫn ko ngừng thôi nhớ về người ấy.
Tình đầu là ánh mắt chạm nhau giữa sân trường, là ngỡ ngàng là thẹn thùng mỗi lần hẹn gặp nhau nơi căn-tin, là những lá thư viết vội chưa kịp trao tay, là những dòng nước mắt dại khờ làm ướt nhoè trang giấy trắng…
Tình đầu là những buổi trốn học rong ruổi trên mọi nẻo đường thành phố, là những hẹn hò chiều mưa ngồi ngắm biển, là những chiều chuộng vô bờ bến dành cho ta…. Continue reading

Viết Cho Người Tình Cũ

Anh, mãi mê rong ruổi với những đam mê cuộc đời. Em, lang thang chơi vơi giữa hoài niệm và hiện tại. Đôi lúc, em giật mình tự hỏi vì sao…., vì sao….. và vì sao…. ???

Anh, không còn say đắm, không còn nâng niu em như ngày xưa nữa rồi. Em, cũng không còn mơ mộng, không còn nũng nịu với anh. Chúng mình lớn từ khi nào vậy anh?

Anh, lúc nào cũng nói em ngốc nghếch, bảo là Măng sau này đừng giống mẹ nha, lúc nào cũng bị người ta ăn hiếp. Thế sao anh lại nói với Măng đừng giống ba, con gái phải như mẹ đó. Anh thật là kì cục, mỗi chuyện muốn con giống ai mà cũng không quyết định được. Continue reading

Thư gởi người tình cũ!

Anh người không thích hát, thực tế đến khó khắn. Em – một cô gái mạnh mẽ nhưng lãng mạn, thích hát và thích suy tư. Tình cơ mình quen nhau qua vài câu chuyện ngớ ngẩn… và cũng tình cờ mình gặp nhau ở hội trại trường năm ấy. Anh – vẫn ánh mắt ấy nhìn em không mỉm cười. Em – rụt rè đến tội nghiệp cứ lén lút đi qua anh mà không dám nhìn. Tự hỏi lòng mình sao người ấy nói chuyện qua điện thoại với mình vui vẻ thế mà gặp ngoài nhìn thấy ghê…!

Continue reading

Bé Măng

Bé sinh sau mẹ ba ngày , như vậy cũng tiện Mẹ nói :
– Để sinh nhật hai mẹ con làm chung một ngày cho đở tốn .
Ba gật đầu :
– Ừ! chọn ngày sinh của Mẹ làm ngày chung cho hai mẹ con.
Mẹ thương con , nhường phần cho bé :
– Thôi , chọn ngày của con đi em ăn sinh nhật suốt mùa con gái rồi.
Ba cương quyết :
– Không ! chọn ngày của em thôi , khi nào ba giàu hoặc khi có người
đàn ông của đời bé  sẽ tổ chức cho nó.
Vậy là trong khi chờ đợi ba giàu lên hoặc người đàn ông của đời
mình hiện diện bé là người ăn theo sinh nhật mẹ .
Từ lâu bé vẫn là người ăn theo với mẹ đó thôi . Trong sổ hộ khẩu
của mẹ luôn kèm theo tên bé ở thành phố còn ba nằm trong sổ
hộ khẩu chung với ông bà nôi ở quê , mỗi tuần từ thứ hai đến thứ sáu
bé xuống phố ở với mẹ để đi học và cuối tuần hai mẹ con về thăm ba ,
trong trí óc non nớt của bé vẫn hiểu đây là những ngày hạnh phúc nhất
vì được hưởng thương yêu của ba và mẹ . Ba ăn nói không văn chương
chữ nghĩa có phần hơi cộc nhưng đâu phải vì vậy mà tình thương của
một người Cha trong ba giảm, trái lại vì ít được gần con nên ba
chiều bé hết cỡ và chính mẹ là người nghiêm khắc trước những
chứng làm mình làm mẩy của bé .
Chưa đầy hai tuổi rưỡi mà bé đã cao và lanh hơn các bạn cùng số tháng
đó là điều bà ngoại vừa mừng vừa lo , từ sau cái chết bất thường của
ông ngoại, bà hay lo sợ vẫn vơ nhưng mẹ thừa hưởng tính vô tư của ông
ngoại an tâm và luôn hãnh diện về bé . Bé năng động đồ đạc nào nằm trong
đường đi và tầm nhìn của bé đều bị bé chiếu cố một kiểu tàn bạo .Còn đồ chơi
thì khỏi nói: con búp bê bị mất hết tay chân, cái đầu tóc vàng hoa óng mượt
trở thành đầu trọc , những con cá gãy đầu mất đuôi và con lật đật cũng
hết lật đật. Nhà ở phố có cậu Yahoo hơn bé ba tuổi hai cậu cháu thường
chơi với nhau , cậu Yahoo rất galant với phụ nữ nên bé tha hồ bắt nạt cậu .
Trong ngôi nhà tràn ngập tiếng cười và niềm vui đó bỗng một ngày bóng đen
bao phủ đó là ngày mẹ khám phá sau tai trái mình nỗi lên một cái hạch nhỏ .
Mọi việc giải quyết thật nhanh : bé và bà ngoại theo mẹ vào Sài Gòn chữa bệnh.
Sài Gòn có cậu Bơ và mợ Thúy đôi vợ chồng trẻ nầy chưa có con nên chiều

bé ra phết vậy là bé lại có cơ trổ mòi nũng nịu và quậy phá , lại khỏi

đến nhà trẻ bé sướng rơn , những đêm mẹ ở bệnh viện bé nằm giữa bà và

mợ thỉnh thoảng
bé lại hỏi : – Mẹ đâu ?
Mọi người đưa ra lý do nhưng bé không chịu và bé tự trả lời :
-Mẹ đi bệnh viện khám Bác Sĩ .
Khi mẹ về , cả vành tai trái mẹ dán băng trắng kín mít từ trong đó một ống dẫn
lưu đưa máu bầm ra chiếc chai nhựa nhỏ đeo lủng lẳng bên hông , mẹ khác xa với mẹ
bình thường làm bé hoảng sợ tránh xa mẹ . Mẹ bật khóc , tiếng khóc của mẹ
cho bé biết đó chính là mẹ thân yêu của mình bé lại gần mẹ hỏi thăm :
– Mẹ bị sao dẫy mẹ ?
Và bé tự trả lời :
-Mẹ bị ung sư ?
Lần nầy thì mọi người đều khóc .{jcomments on}

Sinh Nhật Buồn

Bắt đầu một ngày đầu tháng chín .Mang tai tôi bỗng dưng đau nhức . Hạch bạch huyết bình thường sưng lên đỏ ửng , thường thì mỗi khi tôi nóng sốt , cảm cúm hạch bạch huyết mới trở chứng và sau khoảng ba ngày khi hội chứng viêm nhiễm trong cơ thể không còn nữa  hạch bạch huyết trở lại bình thường , nhưng kì nầy tôi không đau ốm gì cả mà cái hạch mang tai vẫn sưng lên và nhức nhối khó chịu . Theo bản năng cố hữu BS tại gia là mẹ tôi , bà khám nghiệm xem xét lên internet tra cứu và bà bắt tôi sẽ thăm BS ung bướu của thành phố .  BS cho tôi siêu âm kết quả : lành tính . Ông phán :
– Muốn mổ hồi nào cũng được .

Continue reading

Phẫu thuật lần hai

 

Sau một tháng phẩu thuật  đầu tiên , tôi lại bước lên bàn mỗ lần hai .
Lần nầy , tôi không dám mổ bệnh viện tư nữa mà chấp nhận vào
bệnh viện Ung Bướu đúng bệnh tình của mình . Bệnh viện đúng là
quá tải , nhìn những bệnh nhân ngồi đợi rồi nhìn lại mình một cảm
giác buồn nãn xâm chiếm lấy tôi . Tôi nhớ lời ba tôi :
– Vào đâu cũng được chứ đừng vào bệnh viện và Đồn Công An

Continue reading