Tác giả: Thầy Tuệ Sỹ
Chuyển ngữ: Dominique de Miscault
3-.
Trên dấu thăng
âm đàn chĩu nặng
Khóe môi in dấu hận nghìn trùng
Âm đàn đó
chìm sâu ảo vọng
Nhịp tim ngừng trống trải thời gian
Thời gian ngưng
mặt trời vết bỏng
vẫn thời gian
sợi khói buông chùng
Anh đi mãi
thềm rêu vơi mỏng
Bởi nắng mòn
cỏ dại ven sông
(Trích Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm)
Refrains Pour Piano
3.-
Au son du dièse, le piano ploie
Toujours ressassée, l’amertume
S’imprime au coin des lèvres
L’illusion fait tomber
Le cœur s’arrête
Dans la vacuité du temps
Le temps s’arrête
Sous la brûlure du soleil
Comme un fil de fumée qui s’étiole
Sur le balcon moussu,
La lumière se fane
Herbe folle, au bord de la rivière
Chuyển ngữ: Dominique de Miscault
SỢI KHÓI BUÔNG CHÙNG
Thơ: Tuệ Sỹ
Nhạc: Minh Phúc – Diệu Hạnh
Trình bày Thanh Hằng.
- Phụ Lục
NHỮNG ĐIỆP KHÚC CHO DƯƠNG CẦM
Thầy Tuệ Sỹ
1.
Ta nhận chìm thời gian trong khóe mắt
Rồi thời gian ửng đỏ đêm thiêng
Đêm chợt thành mùa đông huyễn hoặc
Cánh chim bạt ngàn từ quãng Vô biên
2-.
Từ đó ta trở về Thiên giới,
Một màu xanh mù tỏa Vô biên.
Bóng sao đêm dài vời vợi;
Thật hay hư, chiều nhỏ ưu phiền.
Chiều như thế, cung trầm khắc khỏai.
Rát đầu tay nốt nhạc triền miên.
Ôm dấu lặng, nhịp đàn đứt vội.
Anh ở đâu, khói lụa ngoài hiên?
3-.
Trên dấu thăng
âm đàn chĩu nặng
Khóe môi in dấu hận nghìn trùng
Âm đàn đó
chìm sâu ảo vọng
Nhịp tim ngừng trống trải thời gian
Thời gian ngưng
mặt trời vết bỏng
vẫn thời gian
sợi khói buông chùng
Anh đi mãi
thềm rêu vơi mỏng
Bởi nắng mòn
cỏ dại ven sông
4-.
Ta bay theo đốm lửa lập lòe
Chập chờn trên hoang mạc mùa hè
Khung trời nghiêng xuống nửa
Bên rèm nhung đôi mắt đỏ hoe
Thăm thẳm chòm sao Chức nữ
Heo hút đường về
5-.
Chiều tôi về
Em tô màu vàng ố
Màu bụi đường khô quạnh bóng trăng
Đường ngã màu
Bóng trăng vò võ
Em có chờ
Rêu sạm trong đêm?
6-.
Màu tối mù lan vách đá
Nhớ mênh mông đôi mắt giã từ
Rồi đi biệt
Để hờn trên đỉnh gió
Ta ở đâu?
Cánh mỏng phù du.
7-.
Chung trà đã lịm khói
Hàng chữ vẫn nối dài
Thế sự chùm hoa dại
Ủ mờ con mắt cay
8-,
Công Nương bỏ quên chút hờn trên dấu lặng
Chuổi cadence ray rứt ngón tay
Ấn sâu xuống ưu phiền trên phím trắng
Nửa phím cung chõi nhịp lưu đày
9-.
Đôi mắt cay
phím đen phím trắng
Đen trắng đuổi nhau
thành ảo tượng
Trên tận cùng
điểm lặng tròn xoe
Ta gửi đó
ưu phiền năm tháng
10-.
Cửa kín, chòm mây cuốn nẻo xa.
Ngu ngơ đếm chữ, mắt hoa nhòa.
Tay buồn vuốt mãi tờ hương rã;
Phảng phất mưa qua mấy cụm nhà.
11-.
Ve mùa hạ chợt về thành phố
Khóm cây già che nắng hoang lương
Đám bụi trắng cuốn lên đầu ngõ
Trên phím đàn lặng lẽ tàn hương
Tiếng ve dội lăn tăn nốt nhỏ
Khóc mùa hè mà khô cả đại dương
12-.
Đạo sỹ soi hình bên suối
Quên đâu con mắt giữa đêm
Vội bước gập ghềnh khe núi
Vơi mòn triền đá chân chim
13-.
Ô hay, giây đàn chợt đứt.
Bóng ma đêm như thật.
Cắn đầu ngón tay giá băng.
Điệp khúc lắng trầm trong mắt.
Rồi phím đàn lơi lỏng;
Chùm âm thanh rời, ngón tay rát bỏng.
Chợt nghe nguyệt quế thoảng hương
Điệp khúc chậm dần theo dấu lặng.
14-.
Đêm sụp xuống
Bóng dồn một phương
Lạnh toát âm đàn xao động
Trái tim vỗ nhịp dị thường.
Ngoài biên cương
Cây cao chói đỏ
Chiến binh già cổ mộ
Nắng tắt chiến trường
Giọt máu quạnh hơi sương.
15-.
Một ngày chơi vơi đỉnh thác;
Nghe bồn chồn tiếng gọi hư không.
Giai điệu nhỏ dồn lên đôi mắt.
Mặt hồ im ánh nước chập chờn.
Mặt hồ im, tảng màu man mác.
Ảnh tượng mờ, một chút sương trong.
Quãng im lặng thời gian nặng hạt;
Tôi nghe đời trong tẩu khúc Thiên hoang.
16-.
Phủi tay kinh nỗi đảo điên
Tôi theo con kiến quanh triền đỉnh hoang
17-.
Hơi thở ngưng từ đáy biển sâu
Mênh mông sắc ảo dậy muôn màu
Một trời sao nhỏ xoay khung cửa
Khoảnh khắc Thiên hà ánh hỏa châu
18-.
Tiếng xe đùa qua ngõ
Cành nguyệt quế rùng mình
Hương tan trên dấu lặng
Giai điệu tròn lung linh
19-.
Bỏng cỏ rơi, giật mình sửng sốt.
Mặt đất rung, Ma Quỷ rộn phương trời.
Chút hơi thở mong manh trên dấu lặng.
Đêm huyền vi, giai điệu không lời.
20-.
Theo chân kiến
luồn qua cụm cỏ
Bóng âm u
thế giới chập chùng
Quãng im lặng
nghe mùi đất thở
21-.
Nỗi nhớ đó khát khao
luồn sợi tóc.
Vòng tay ôm cuộn khói
bâng khuâng.
Uống chưa cạn chén trà
sương móc.
Trên đài cao Em ngự
mầy tầng.
Lên cao mãi đường mây
khép chặt.
Để xoi mòn ảo tượng
thiên chân.
Ồ, nguyết quế!
trắng mờ đôi mắt.
Ồ, sao Em?
sao ấn mãi cung đàn?
Giai điệu cổ
thoáng buồn
u uất.
Xưa yêu Em
xao động trăng ngàn.
22-..
Ta sống lại trên nỗi buồn ám khói
Vẫn yêu người từng khoảnh khắc chiêm bao
Từ nguyên sơ đã một lời không nói
Như trùng dương ngưng tụ ánh hoa đào
Nghe khúc điệu rộn ràng đôi cánh mỏi
Vì yêu người ta vói bắt ngàn sao.
23-.
Giăng mộ cổ
mưa chiều hoen ngấn lệ
Bóng điêu tàn
huyền sử đứng trơ vơ
Sương thấm lạnh
làn vai hờn nguyệt quế
Ôm tượng đài
yêu suốt cõi hoang sơ.
Refrains Pour Piano
Chuyển ngữ: Dominique de Miscault
1-
J’ai tenté de noyer le temps tout au fond de mon œil
La nuit sacrée en a rougi
Aussitôt la nuit se métamorphose
En hiver de tous les mythes
Au-delà des sommets, un oiseau plane
Entre deux notes, l’intervalle est infini.
2-
Puis, je reviens au Paradis
La terre bleue s’étend à perte de vue
Très loin, une étoile brille
La soirée est assombrie par mon angoisse
Ce soir les graves touchent le fond
À force de pianoter
Les bouts de mes doigts sont endoloris
J’embrasse le “silence”
Le rythme s’interrompt
Où es-tu mon bien aimé,
Une brume légère s’installe sur le balcon ?
3-.
Au son du dièse, le piano ploie
Toujours ressassée, l’amer tume
S’imprime au coin des lèvres
L’illusion fait tomber
Le cœur s’arrête
Dans la vacuité du temps
Le temps s’arrête
Sous la brûlure du soleil
Comme un i l de fumée qui s’étiole
Sur le balcon moussu,
La lumière se fane
Herbe folle, au bord de la rivière.
4-.
Je m’envole at iré par la lueur
vacillante du feu
Vibrant dans le désert de l’été
Le ciel chavire à moitié
Entre les lat es du store percent
deux yeux rouges
De la constellation de la
Tisserande
Aride, est le chemin du retour.
5-.
Ce soir, je reviens
Tu es ocre
Comme la poussière de la route
La lueur de la lune est l étrie
Pourquoi at ends-tu, mon bien-aimé
Que la mousse noircisse dans la nuit ?
6-.
Lombre s’étend sur la muraille
Je ne peux oublier les regards de nos adieux
Pour toujours je suis parti, sans rancœur
Où suis-je ?
Mes ailes sont aussi fragiles que celles de l’éphémère
7-.
Sur la tasse de thé, la fumée s’évanouit
Les mots s’alignent
Les choses du monde
sont comme un amas de l eurs sauvages
Elles fatiguent et brouillent les yeux.
8-.
La princesse boude le “silence”
Les cadences enchaînent ses doigts
Trop lourdement
sont enfoncées les touches blanches
Le demi-ton s’en est allé.
9-.
Mes yeux piquent
Touches noires – touches blanches
Noir et blanc se brouillent
En mirage à l’infini
Le “silence” est tout rond
J’y dépose ma mélancolie.
10-.
La porte est close
Les nuages s’enroulent au loin
Sidéré, je compte négligemment les mots
Tristement je caresse la feuille au parfum éteint
Sur les maisons la pluie tombe.
11-.
Soudain l’été a surgi
Les cigales chantent sur la ville
Un bouquet de vieux arbres
Protège du soleil torride
La poussière blanche s’enroule au bout de la ruelle
Le “silence” est parfumé
Le chant des cigales ondule légèrement
Je pleure l’été qui assèche l’océan.
12-,
Au bord du ruisseau l’ermite cherche son image
Du fond de ma nuit, je cherche ton visage
Sur les pentes escarpées des ravins – il se hâte
Usant ses plantes de pied, peu à peu il s’élève.
13-,
Soudain, la corde se rompt
Un fantôme surgit dans la nuit
Il vient mordre mes doigts glacés
Tout au fond de mon œil, la mélodie a sombré
Le staccato scande l’espace
Les notes se dispersent, mes doigts s’ankylosent
L’odeur du frangipanier soudain flotte
Le silence absorbe la musique.
14-.
La nuit tombe
L’ombre se concentre
L’humidité froide fait gémir le piano
Mon cœur bat la chamade
Au bord du seuil, très loin
Un grand arbre tout rouge m’éblouit
Un vieux guerrier est là devant un tombeau
Le soleil se couche sur le champ de bataille
Une gout e de sang s’évapore.
15-.
Aujourd’hui, je l ote
Au-dessus de la chute d’eau ver t igineuse
J’entends anxieux, l’appel du vide
Minuscule, la mélodie se concentre au fond de mes yeux
Silencieusement, le lac clapote
Sa couleur est celle de la mélancolie
Limpide, la rosée brouille ma vue
Les “silences” tombent goutte à goutte
J’entends l’appel du désert.
16-.
Le désordre agite les mains apeurées
Je suis une fourmi sur une cime inconnue.
17-.
Tout au fond de l’océan, la respiration s’interrompt
Seuil des leurres aux mille couleurs
Le ciel étoilé tourne dans l’embrasure de ma fenêtre
Un fumigène, soudain irradie le ciel.
18-.
Tressaillement de l’ombre
D’un brin d’herbe qui tombe
La terre en est ébranlée, Satan en veut au Ciel
La respiration trop faible marque un “silence”
Chant muet dans la nuit.
19-.
Tressaillement de l’ombre
D’un brin d’herbe qui tombe
La terre en est ébranlée, Satan en veut au Ciel
La respiration trop faible marque un “silence”
Chant muet dans la nuit.
20-,
Me faufilant entre les herbes je poursuis la fourmi
Ténèbres profondes
Mondes de pénombres
silence entre silences
J’entends la respiration de la terre.
21-.
Nostalgique
Je glisse mes doigts dans tes cheveux
Une boucle de fumée l ot e
Je l’entoure de mon bras
Le thé de rosée ne manquera pas
Tant que Tu sièges sur Ton Trône
De plus en plus haut sur le sentier étroit des nuages
Anéantir eni n l’illusion
Oh, frangipanier
Mes yeux sont aveuglés par ta blancheur
Oh, pourquoi, ta mélodie se précipite ?
Souviens-toi de notre chant
Regret d’un instant
Tristesse insondable
Autrefois par notre amour,
La lune, les montagnes et les forêts étaient troublées.
22-.
À bout de chagrin, je revis
C’est toujours l’Amour de mes songes
Innommable dès l’Origine
Comme l’éclat d’une l eur de pécher dans l’océan
Mes ailes sont lasses des cacophonies
Je tends les bras vers les étoiles.
23-,
La bruine tombe
Sur le vieux tombeau
Ce soir la pluie est saturée de larmes
La ruine des légendes se dresse solitaire
Les épaules glacées
Je sens l’amer tume du Laurier
Embrassant le Monument
J’adore le vide des Origines.