Tác giả: Ngọc Tân
Cụ bà Đại Tỷ trở mình thức giấc…Ánh sáng bên ngoài len qua bức
mành soi rõ mọi thứ trong căn phòng.Giờ này chắc chỉ còn một mình bà
cụ ở nhà.Thời đại công nghiệp là vậy! Có ai rổi việc mà ở bên cạnh mãi
với một bà cụ ngoài chín mươi.Ngay từ những năm 2000 ,thời của bà cụ
cũng vậy thôi,huống chi bây giờ đã ở giữa năm 2045.Cuộc sống quay
cuồng bao nhiêu thì con người càng cô đơn bấy nhiêu! Không còn chỗ cho
người già nữa rồi!
Cửa phòng bỗng hé mở,người cháu ngoại bước vào,nàng rón rén lại
gần bên giường,thấy ngoại đã thức dậy,nàng reo lên:
-A, hôm nay bà dậy sớm ,sao bà không ngủ thêm nữa ạ?
Bà cụ âu yếm nhìn cháu: – Ta ngủ gần hết cuộc đời rồi còn
gì,bây giờ có con bên cạnh sao ta có thể ngủ được.
Cô cháu gái vuốt ve bàn tay ngoại,áp lên má mình như muốn chuyền hết
tình thương vào bà ngoại.Mẹ nàng,(bà Piano,con gái đầu lòng của bà
cụ), dặn dò nàng luôn ở bên ngoại mỗi khi xong công việc,có nàng bên
cạnh bà cụ vơi bớt đi nỗi niềm.Bà cụ còn một cháu nội trai rất
ngoan,hoc giỏi giống cha,(ông Violon,con trai thứ của bà cụ),làm việc
ở một hãng điện tử lớn,cộng việc bận rộn nên ít khi gần nội.Tuy nhiên
mỗi lần có dịp rảnh là chàng chạy về vấn an bà nội.Bà cụ rất hạnh phúc
khi được con cháu săn sóc bên mình.
Cửa phòng lại mở,lần này mở toang. Cậu cháu nội trai của bà cụ
chạy ào vào như luồng gió:
– Nội ơi,con về thăm nội đây! Nội có khỏe không?
Cô cháu ngoại mắng yêu cậu cháu nội: -Em làm bà giật mình,lúc nào
cũng hấp ta hấp tấp.!
Bà cụ tươi cười: -Hôm nay ngày gì mà có đủ hai cháu bên bà.Ta vui lắm!
Hôm nay con nghỉ sớm vậy?
Chàng trai nắm tay bà nội:
–Thưa,sáng nay con rảnh rổi nên chạy về
thăm bà. À bà ơi,bà có cái thư,con vừa lấy từ hộp thư trước cổng.
Bà cụ và cô cháu ngoại đều ngạc nhiên.Thư à? Từ lâu bà cụ gác mọi
chuyện đời,thỉnh thoảng nhận vài cú điện thoại của bạn bè thân hữu hỏi
thăm sức khỏe nhưng càng ngày càng thưa thớt dần…Tay bà từ giã cây
viết từ lâu và dĩ nhiên từ lâu bà cũng chẳng nhận thư từ của ai cả,vậy
mà hôm nay..
Cậu cháu nội giơ lá thư lên đọc: – Thư của một người bạn NhấtC, thân
gửi Đại tỷ .,địa chỉ đúng nhà mình.có điều lạ là thư gửi từ năm
2009.Để coi,năm nay là 2045…,vậy là lá thư được gửi cách đây đúng 36
năm!
Cô cháu ngoại buột miệng: Chuyện lạ thế giới!
Bà cụ cười:
– Cũng không có gì lạ,chắc bưu điên họ quên,máy móc cũng có
khi sai sót! Bà chỉ thắc mắc là sao người bạn nào lại biết địa chỉ của
mình từ 36 năm trước.Nhà này mình mới dọn tới ở khoảng hơn mười
năm,phải không các cháu?
Cậu cháu nội cười:
-Vậy là bà nội không biết rồi! Từ khi có vệ tinh
định vị toàn cầu,tất cả địa chỉ của mọi người dù di chuyển thay đổi
như thế nào,bưu điện cũng tìm ra hết.Con chỉ thấy lạ là sao lá thư gửi
từng đó năm mà bây giờ mới tới!?
Bà cụ gật đầu;
-Cũng lạ thật! Thôi con cứ đọc cho ta nghe đi! Đọc xong
thư chắc ta sẽ hiểu rõ hơn.
Chàng trai mở thư ra đọc:
” Austin,ngày… tháng… ,năm 2009.
Đại tỷ thân mến,”
Cô cháu ngoại kêu lên: -Ông bạn của bà ở Mỹ! Biết cả nick của bà nữa! ”
Bà cụ cười: -Bạn bè nào chẳng biết nick của bà! Đọc tiếp đi cháu!
” Bạn thân mến,
Hôm nay là Sinh Nhật của Đại Tỷ .Kim Huê qua computer,đã thông
báo cho bạn bè trong diễn đàn Nhất C biết mấy ngày nay.Mình cũng đã
đọc bao lời chúc tốt đẹp nhất của các bạn gửi đến bạn .Những lời chúc ấy
không phải có tính cách thông lệ mà là niềm vui của bạn bè thân hữu
mỗi khi bạn mình thêm một tuổi đời.
Mình chợt có một ý nghĩ là ước chi mấy chục năm sau,nếu may mắn còn
sống trên đời này,bạn bè chúng ta vẫn còn nhận được những lời chúc của
nhau trong mỗi dịp Sinh Nhật của mỗi người!Tuy nhiên lúc ấy than
ôi,biết ai còn ai mất mà chúc với mừng!? Hay là mình gửi thư chúc mừng
trước?
Nói là làm! Mình hỏi dò cơ quan truyền thông thế giới là có thể nào
mình gửi một bức thư cho một người bạn ngay bây giờ nhưng người bạn
đó sẽ nhận được thư trong vài chục năm tới được không.Lúc đầu cơ quan
truyền thông quốc tế hơi ngạc nhiên trước ý tưởng lạ đời của mình,tuy
nhiên họ khẳng định rằng họ sẽ làm được,khi nào thư đến tay người nhận
họ sẽ hồi báo cho mình .Thế là mình thử nghiệm với lá thư này! Hy vọng
mình còn có ngày nhận được hồi báo là đại tỷ đã nhận được thư.
Trong bài thơ Hạnh Ngộ,chính đại tỷ cũng đã ước mơ có một bài thơ dài vô
tận,có những chuyện tình từ thuở xa xôi và những chuyện tình ngàn năm
sẽ tới kia mà!Bức thư này vài chục năm sau sẽ tới tay bạn hiền thì có
chi lạ đâu!
Khi bạn đọc được thư này(chắc là con cháu đọc giùm cho nghe chứ mắt
mũi đâu mà đọc nữa,đúng không?…”
Bà cụ buột miệng: -Quá ĐÚNG! Ủa ,con đọc tiếp đi!
…..” Khi bạn đọc được thư này có thấy “phê” hơn là nhận được nó cách
đây mấy chục năm không? Bởi lẽ tất cả những lời chúc tốt đẹp của bạn
hiền khi xưa nay đã được ứng nghiệm: Sức khỏe tốt,sống thọ này,con
cháu ngoan hiền thành công này,gia đình hạnh phúc…Tất cả là ước mơ
nhưng cũng là sự thật! Hạnh phúc nào bằng! Dĩ nhiên bạn cũng biết rằng
hạnh phúc và khổ đau cũng chỉ là hai trạng thái hổ tương và cũng chỉ
có tính cách tương đối.Hạnh phúc và khổ đau luôn xen kẽ nhau trong
cuộc đời ta.
Lá đã rụng trong Gia Viên ngày nào nhưng thay vào đó là những
chồi non xanh tốt,là con cháu chúng ta tiếp nối thế hệ cha ông.Sự luân
hồi của cuộc sống tưng bừng rộn rã! Ta đón nhận cuộc sống với những
đổi thay kỳ diệu muôn đời của nó mà lòng thanh thản vô tư.
CHÚC MỪNG SINH NHẬT BẠN HIỀN !
Bạn của Đại Tỷ .
Cậu cháu nội đọc xong,không nghe thấy bà nội mình nói gì,quay lại thấy
bà nhắm mắt yên lặng…
Hai chị em tưởng bà mình ngủ quên nên kéo chăn đắp cho bà rồi rón rén lui gót.
Bà cụ Đại Tỷ khẽ mỉm cười,nói một mình:
-Lão ấy trên mình mấy
tuổi…Chắc giờ này ở Thiên Đàng rồi! Mà không,chắc ở địa ngục có lý
hơn,vì sinh thời lão ta hay “ưa” các món ở địa ngục mới có! Cảm ơn bạn
hiền…!
…………………………………………………………………………………………………………………..
Cùng thời gian ấy, nơi tận cùng trái đất, lão già Nguyễn cũng đã nhận
được hồi báo của cơ quan tuyền thông quốc tế rằng thư của lão đã tới
tay người nhận . Lão sung sướng ngồi tần ngần trước mảnh giấy hồi báo
ít phút vì biết bạn hiền vẫn an lành.
Lão kéo cái cặp xách nhỏ từ trong
ngăn tủ,lấy ra một máy nghe đĩa CD đời 2009.Lão nhẹ tay để khỏi làm
thức giấc cụ bà đang ngủ. . Lắp đĩa CD vào máy,lão rung đùi ngồi nghe
tiếng hát thời xa xưa của cụ bà Ngọc Anh:
” Tôi ước mơ một căn nhà nhỏ,em dịu dàng nhẹ bước chân êm,như sớm mai
em đến bên thềm cho lòng tôi se sắt đêm đêm.Tôi ước mơ một sáng mai
hồng,khi tiếng đàn dìu dặt bên song,tiếng hát em cao vút thinh
không,trong tôi giờ tràn ngập những mùa xuân…”
Có tiếng động sau lưng…Cụ bà cũng đã thức dậy tự bao giờ và cùng
lắng nghe.Lời thơ của bạn hiền xưa đánh thức bao kỷ niệm cũ trong hai
ông bà mà bao nhiêu năm sau nghe càng thấm thía:
“…Tôi ước mơ bài thơ dài vô tận,có những chuyện tình từ thuở xa
xôi,những chuyện tình ngàn năm sẽ tới…”
Nguyễn
*Mời vào mục : trò chuyện offine để nghe tiếng hát của cụ bà Ngọc Anh thời xa xưa trong bài HẠNH NGỘ,
thơ: Đại Tỷ
nhạc: Nguyễn
{jcomments on}