Tặng bạn tôi,những người mất mẹ.
Mẹ ta từ ngọn gió xa,
Mùa xuân trong gió còn là tiếng xưa,
Tiếng xưa là tiếng nôi đưa,
Ơi cây vú sữa sớm trưa thẩm màu…
Tặng bạn tôi,những người mất mẹ.
Mẹ ta từ ngọn gió xa,
Mùa xuân trong gió còn là tiếng xưa,
Tiếng xưa là tiếng nôi đưa,
Ơi cây vú sữa sớm trưa thẩm màu…
chiều vàng ngồi hóng gió
nhìn mây trước hiên nhà
mây trắng mất quyến rủ
khi em chợt đi qua
Môi là tim ở ngoài da,
Cười ra tim nở nụ hoa trong ngần.
Mây bay cuối nẻo phù vân,
Hoa môi ở lại lánh phần phù dung.
Tác giả: Phan Thanh Cương
Tóc em những sợi dây đàn
Không âm mà vẫn tình tang với mình
Kéo từng sợi nắng lung linh
Vào đêm chải xuống, tóc mình hoá đêm
Chỉ là em ngủ đó thôi
Mà hai nét cọ vẽ đôi lá lành
Chỉ là sương sớm long lanh
Chạm vào nhau để anh thành giọt mưa
Thương em tôi cõng qua sông
Nước sông vừa đủ đèo bồng chút thôi
Nửa em dính với nửa tôi
Cõng em- em cõng- lưng trời- cõng mây
Em ẳm con về vườn xưa chơi,
Mắc hai đầu võng đong đưa người,
Làm gió thu về quanh thiếu phụ,
Tiếng võng nằm trong tiếng ru hời.
* Hình ảnh : Lương – Vân Các
BÊN NÀY, BÊN KIA
Tặng TTKL
* ĐÈO LE 4
Tình buông dọc đường thung lũng,
Rơi từ hơi thở góc nhà em,
Từ lúc qua đèo, em không ngoảnh lại,
Rơi trong muôn ngàn tiếng côn trùng.
* Hình ảnh : Lương – Vân Các
ĐÈO LE 3 :
Em có chồng xa bỏ lại đèo,
Anh cũng xa nhà mang vợ theo.
Chồng em, vợ anh – nào ai thấy,
Một giải khăn mây vắc qua đèo.
*Gởi TTKL
ĐÈO LE 2
“Bình thường thôi”, anh về qua bên núi,
Lá trôi xuôi – đầu suối – những chia lìa.
Anh châm thuốc bên đường, lửa tắt,
Che tay bên này, gió thổi bên kia. Continue reading