Sau những trận nhậu nhiều giờ , đến lúc trả tiền … bạn bè tôi đều lắc đầu , tiếc rẻ … bèn đề nghị :
“Về nhà nhậu rẻ , vui và thoải mái hơn !”
Từ đó về sau , chúng tôi thường kéo nhau về nhà , mua đồ nhắm , bia rượu và một chiếc chiếu trải giữa nhà , tha hồ mà nhậu , hàn huyên , kéo dài đến bao lâu củng được …
Vui thì quá vui , nhưng chỉ tội cho cái xương chậu của tôi , mấy mươi năm nay đều được đặt trên mặt nệm , nay lại đặt trên nền nhà cứng , cộng thêm thân mình đè xuống nên ê ẩm vô cùng .
tôi phải nghiên qua , trở lại … lâu lâu lại phải chống hai tay đỡ thân mình cho nhẹ bớt !!!
Thằng bạn ngồi bên cạnh , tinh ý hỏi tôi :
“Tao thấy mày ngồi không được thoải mái lắm ?!”
“Mầy kiếm cho tao cái gì để lót …!”
Lát sau nó đưa tôi cái mền và nói :
“Tao rất thông cảm cho mầy “
Tôi cảm ơn và xếp cái mền lót dưới xương chậu … Từ đó về sau bạn tôi đều làm như vậy và tôi ngồi với bạn bè tới sáng mà không còn khó chịu gì cả .
Ngày tôi về , bạn bè tặng tôi đặt sản quê nhà : bánh tráng mè , rượu Bầu Đá … Riêng nó đưa tôi một gói giấy và nói :
“Đây là năm thang thuốc , sắc ba chén còn năm phân … bảo đảm bệnh trĩ của mày sẽ hết hẳn “
Tôi há hốc mồm định cải chính là không phải tao bị bệnh trĩ , nhưng thấy vẻ mặt thành khẩn của nó … Tôi chỉ nói được :
“Cảm ơn mầy !”
Mười ngày sau , tôi gọi điện thoại cho nó :
“Nhở năm thang thuốc của mầy … bệnh trĩ của tao đã hết hẳn , cảm ơn mày rất nhiều .”
Với hy vọng cái tin : Tạ chí Thân bị bệnh trĩ chưa được loan truyền ra ngoài từ cửa miệng của nó … Mong thay !!!.