Các bài đăng của tác giả Mộc Miên Thảo.



Chùm Lục Bát Ba Câu

1. Say

Quơ tay níu cả sơn hà
Rót cho đầy chén chuốt ngà ngà say
Buồn vui trong cõi trần nầy, có – không?

2. Nghe Thu

Ta nghe trong giấc mộng thường
Đêm im bặt
tiếng buồn vương ngô đồng
Bên trời chiếc lá ngóng trông gọi mùa. Continue reading

Em Sẽ Là Rất Thật, Chẳng Chiêm Bao…

Trên dốc thời gian, hòn đá tuột
Lăn dài kinh động cả hư vô…

(trích “Hề, Ta Trở Lại Gian Nhà Cỏ” – Tô Thùy Yên)

***

Em Sẽ Là Rất Thật, Chẳng Chiêm Bao…

Ngày lắng nhặt giọt đen rơi đáy cốc
Nghe thanh âm vang vọng tiếng thời gian
Từng hạt nhỏ trộn nỗi sầu chung lại
Khuấy cả tình-đời hương quyện vỡ mênh mang Continue reading

Cái Tôi

Trí tuệ như trăng sáng giữa trời,
Bao trùm thiên hạ, chiếu muôn nơi.
Muốn tìm được nó, đừng phân biệt
Cả rừng phong hoặc lá phong rơi.

(“Cảm hoài 2” – Bảo Giám Thiền sư)

***

Cái Tôi

một hôm lên núi tìm Từ Thức

chỉ thấy mây ngàn lộng gió khơi

quơ tay tách hai bờ hư thực

nhặt nửa trăng gầy, nửa bóng tôi Continue reading

Tiếng chuông thời gian

@riêng cho mùa Giáng Sinh

đường dài hun hút vuông cuộc lữ

rảo bước chân về giữa chiều không

mây xõa vai gầy hồn trinh nữ

nhánh thời gian đơm lộc trắng ngần

trên thăm thẳm dốc. thời gian lướt

vượt suối, thác, ghềnh, sông âm u

vượt qua rừng, núi, đồi sương sớm

bên cầu thương dĩ vãng * sa mù Continue reading