Anh…
Rồi đêm cũng qua đi. Tờ mờ sáng, em nấu vội xoong cháo lỏng để chút nữa pha sữa cho anh. Mặt trời vừa ló dạng, có lẽ nhờ linh tính, chị Hai tìm ra bọn em. Vừa gặp Hoa nước mắt chị Hai chảy dài. Không biết chỉ nói gì với Hoa (nói nhỏ cốt không cho em nghe), em thấy chị Hai và Hoa cùng khóc. Em cố giữ bình tĩnh nhưng run quá. Em nghĩ bụng chắc anh gặp điều gì không may. Em hỏi, nhưng chị Hai nghẹn lời không nói được, cứ lắc đầu hoài làm em càng sợ thêm. Lát sau chỉ mới nói :
– Chú tỉnh rồi nhưng còn yếu lắm. Chú nhờ chị nói lại với em là chú khỏe rồi, đừng lên thăm chú làm chi, tội nghiệp em. Chú nhắn em cho chú một tấm hình.