Các bài đăng của tác giả Mai Trần.
Tôi Đã Về, Qui Nhơn Ơi
Bên hàng dương xanh, sớm mai mù sương lạnh buốt, mắt lạc vào lủng sâu nuối tiếc.Thành phố xưa vẫn huyển hoặc trong nghìn trùng ký ức, buồn vui,
yêu ghét cuộn trào theo ngọn sóng vỗ bờ.Sóng bạc đầu lăn tăn ngoài khơi xa, đàn Hải âu ríu rít rộn ràng lượn sau luồng sóng cửa con tàu lìa khơi về bến. Thật mờ ảo và bình yên như bức tranh thủy mặc. Biển cuộn sóng đổ vào bờ cát dài, biển ru bờ như bờ ru biển.
Ba mươi năm bôn ba xứ người, nơi chốn băng giá tuyết lạnh quanh năm, tâm hồn đông cứng bao nổi nhớ quê hương. Tôi về đây tìm lại ngày xanh đã mất.
Tìm lại dấu yêu đã mờ mịt trong bụi bặm cuộc đời. Xác mòn mỏi, hồn mỏi mòn. Tôi tự nhủ thôi đã rồi một kiếp:đầy lo toan trách nhiệm, con cháu cũng thành nhân. Tôi được nghỉ ngơi sau bao năm vùi tuổi thanh xuân gầy hao nhụt mất. Còn đấu tranh với cuộc sống, tôi còn quên yêu đấu tôi xưa,quên phố biển hiền
hòa, quên quê hương gian lao quằn mình vang tiếng gọi. Giờ thảnh thơi đầu óc cứ mơ mơ màng màng về bải cát vàng, lọn sóng biển, núi ôm ấp thành phố như mẹ già ôm ấp con thơ.
Tôi đã về tìm lại giấc mơ ngày đầu khôn lớn, tìm lại từng con đường dẩn tôi về ngôi trường Cường Để mến yêu, tìm con đường dẩn vào xóm nhỏ nhà xưa, tìm
bạn bè ngày ấy ai còn ai mất? Và người, mốitình đầu ngây thơ trong trắng, người giờ ra sao? Chắc cũng như tôi thôi cũng yên bình bên dòng đời mù mịt bụi mây giăng. Hay còn quần quật mưu sinh trên quê hương còn thiếu thốn này…
Tôi tự hỏi để rồi không trả lời được. Chỉ chiều nay bên bờ cát nhìn núi Ghềnh Ráng lấp loáng bóng nắng vàng như t trời vương vấn. Hàn Mặc Tử yên phần
trên ấy có vung tay ban phát cho cuộc đời những câu thơ bất hủ nữa hay không?
Lá Thư Không Gởi
Hàng rào hoa ven đường vào cổng Lý Môn hơi ủ nhàu vì những cơn gió nam
hừng hực nóng. Tâm lặng lẻ lén nhìn người đi khuất bóng, bao năm chưa
đối diện người. Tâm tư ngủ yên với cảnh đời goá bụa. Những đêm cô đơn,
những ngày thui thủi khiến Tâm phai nhòa bao khao khát yêu thương.
Một Thời Đi Qua
Mang Ơn Người Cõi Nhân Sinh
(-Kỷ niệm 17 năm tròn chia tay người vợ cũ)
Biết về đâu khi không còn chổ tìm về
Ta sẽ trèo lên ngọn đồi cỏ may dõi mắt hướng mây trời
Hạnh phúc mãi lang thang qua nương dâu,bốn bể
Mang ơn người,mang nhiều tuyệt vọng cõi rong chơi
Đâu đó một lời yêu
Trưa rực vàng hơi nóng, dưới hàng cây hai bên đường, vòm lá cánh cung ôm nhau che kín khung trời. Phan vẫn có cảm giác mất mác một điều thương yêu nhất. Mai chị Nguyệt chuẩn bị đi rồi, con đường này thôi từ đây vắng vóc dáng mảnh mai như sương khói của chị. Mấy năm rồi chị trọ học nhà Phan, chị em có điều gì mà không tâm sự với nhau. Cả hai đều yêu quí con đường và vòm lá ôm ấp che khuất mặt trời muà hạ. Chị lớn hơn Phan bốn tuổi, hình như điều ấy không làm ảnh hưởng đến tâm tình cả hai. Chị kèm Phan học thi tú tài, rổi rảnh lại dắt nhau tắm biển, buổi xế trưa hay ra con đường này nhìn lá vàng rơi. Phan mười tám, chi hai mươi hai, trong cả hai có một sự cảm thông vô hình. Buồn hay vui đã ai dấu được ai ?
Xuân Đôi Chín
-Viết cho cháu Ngoại
Gió mang xuân về trong cỏi xa
Phố đông khẻ vuốt bước chân ngà
Em tròn mười tám,xuân chưa chín
Tóc ngát hương đời vương kiêu sa
Như Có Gió Trên Cao
Tác giả: Mai Trần