Tác giả: Hoài Hương
Chuyến về Bình Định Quy Nhơn vừa qua (09/2013) tôi đã để dành 4 ngày đi thăm một số bằng hữu hội viên trong Tao Đàn Đường thi Thị Nại Quy Nhơn đã qua đời cách đây một năm.
Có một trong những buổi tiệc tiễn đưa vợ chồng tôi từ giã để “di cư” vào Sài Gòn cách đây 2 năm 4 tháng, tất cả hội viên của Tao đàn Đường thi đều có mặt, buổi chia tay nước mắt nhiều hơn nụ cười và tôi đã bồi hồi khi nhận những lời hò hẹn: “Ninh Giang Thu Cúc ơi, các anh sẽ vào Sài Gòn thăm và còn bao nhiêu cơ hội đi, về, gắng lên nhé!”
Những khích lệ, hẹn hò chưa kịp thực hiện, chỉ mời hơn 8 tháng trời chia biệt vợ chồng chúng tôi liên tiếp nhận hung tin, bắt đầu là cây bút Đường luật kỳ cựu: nhà thơ Tùng Linh, kế đến Chủ tịch hội nhà báo Hà Giao, rồi Đỗ Tấn, Thành Đạt, Nguyên Hạnh, Huỳnh Kim Bửu. Chao ôi, một lần đi là một lần vĩnh biệt, một lần đi là ta mất nhau rồi. Trước đó, tôi đa ngậm ngùi thương tiếc khi viết và đích thân dẫn đầu nhóm tao đàn đọc những vần ai điếu trước linh sàn các anh Phong Châu, Nguyễn Hoài, Mai Hưng, Quốc Tuyên, Thanh Hảo, Định Ban, Thanh Vân, một xấp điếu văn cho mỗi người còn trong hồ sơ lưu trữ của NGTC. Nhớ một lần tôi vừa khóc vừa nói với anh Mai Khê: “Giờ ai chết em cũng viết điếu văn và đọc điếu văn, đến lúc NGTC chết ai viết đây?” thế mà mấy anh nhớ hoài câu nói ấy cứ nhắc đi nhắc lại mỗi lần họp mặt. Continue reading