Các bài đăng của tác giả Hòa Nguyễn [ ST ].



Sáu mươi sáu câu làm chấn động thiền ngữ thế giới

Sáu mươi sáu câu làm chấn động thiền ngữ thế giới

1. Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm.

2.Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng
không cách nào gây phiền não cho anh. Vì chính tâm anh không buông
xuống nỗi.

3.Anh hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho mình.

4.Anh phải luôn mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng sanh, cho dù họ
xấu bao nhiêu, thậm chí họ đã làm tổn thương anh, anh phải buông bỏ,
mới có được niềm vui đích thực.

5.Khi anh vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng.
Khi anh đau khổ, anh hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.

6.Sự chấp trước của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.

7.Anh có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì chia ly là lẽ tất nhiên.

8.Đừng lãng phí sinh mạng của mình trong những chốn mà nhất định anh sẽ ân hận.

9.Khi nào anh thật sự buông xuống thì lúc ấy anh sẽ hết phiền não.

10.Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.

11.Người cuồng vọng còn cứu được, người tự ti thì vô phương, chỉ khi
nhận thức được mình, hàng phục chính mình, sửa đổi mình, mới có thể
thay đổi người khác.

12.Anh đừng có thái độ bất mãn người ta hoài, anh phải quay về kiểm
điểm chính mình mới đúng. Bất mãn người khác là chuốc khổ cho chính
anh.

13.Một người nếu tự đáy lòng không thể tha thứ cho kẻ khác, thì lòng
họ sẽ không bao giờ được thanh thản.

14.Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ
không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.

15.Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời,
xin anh “ đa khẩu hạ lưu tình”.

16.Vốn dĩ không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa anh là ai? Giả
sử anh bị chó điên cắn anh một phát, chẳng lẽ anh cũng phải chạy đến
cắn lại một phát?

17.Đừng bao giờ lãng phí một giây phút nào để nghĩ nhớ đến người anh
không hề yêu thích.

18.Mong anh đem lòng từ bi và thái độ ôn hòa để bày tỏ những nỗi oan
ức và bất mãn của mình, có như vậy người khác mới khả dĩ tiếp nhận.

19.Cùng là một chiếc bình như vậy, tại sao anh lại chứa độc dược? Cùng
một mảnh tâm tại sao anh phải chứa đầy những não phiền như vậy?

20.Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ,
chính vì anh hiểu nó quá ít, anh không có thời gian ở chung với nó.
Nhưng rồi một ngày nào đó khi anh hiểu sâu sắc, anh sẽ phát hiện nó
vốn không đẹp như trong tưởng tượng của anh.

21.Sống một ngày là có diễm phúc của một ngày, nên phải trân quý. Khi
tôi khóc, tôi không có dép để mang thì tôi lại phát hiện có người
không có chân.

22.Tốn thêm một chút tâm lực để chú ý người khác chi bằng bớt một chút
tâm lực phản tỉnh chính mình, anh hiểu chứ?

23.Hận thù người khác là một mất mát lớn nhất đối với mình.

24.Mỗi người ai cũng có mạng sống, nhưng không phải ai cũng hiểu được
điều đó, thậm chí trân quý mạng sống của mình hơn. Người không hiểu
được mạng sống thì mạng sống đối với họ mà nói chính là một sự trừng
phạt.

25.Tình chấp là nguyên nhân của khổ não, buông tình chấp anh mới được tự tại.

26.Đừng khẳng định về cách nghĩ của mình quá, như vậy sẽ đỡ phải hối hận hơn.

27.Khi anh thành thật với chính mình, thế giới sẽ không ai lừa dối anh.

28.Người che đậy khuyết điểm của mình bằng thủ đoạn tổn thương người
khác là kẻ đê tiện.

29.Người âm thầm quan tâm chúc phúc người khác, đó là một sự bố thí vô hình.

30.Đừng gắng sức suy đoán cách nghĩ của người khác, nếu anh không phán
đoán chính xác bằng trí huệ và kinh nghiệm thì mắc phải nhầm lẫn là lẽ
thường tình.

31.Muốn hiểu một người, chỉ cần xem mục đích đến và xuất phát điểm của
họ có giống nhau không, thì có thể biết được họ có thật lòng không.

32.Chân lý của nhân sinh chỉ là giấu trong cái bình thường đơn điệu.

33.Người không tắm sửa thì càng xức nước hoa càng thấy thối. Danh
tiếng và tôn quý đến từ sự chân tài thực học. Có đức tự nhiên thơm.

34.Thời gian sẽ trôi qua, để thời gian xóa sạch phiền não của anh đi.

35.Anh cứ xem những chuyện đơn thuần thành nghiêm trọng, như thế anh
sẽ rất đau khổ.

36.Người luôn e dè với thiện ý của người khác thì hết thuốc cứu chữa.

37.Nói một lời dối gian thì phải bịa thêm mười câu không thật nữa để
đắp vào, cần gì khổ như vậy?

38.Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện gì, thì chẳng khác gì
kẻ phạm tội ăn trộm.

39.Quảng kết chúng duyên, chính là không làm tổn thương bất cứ người nào.

40.Im lặng là một câu trả lời hay nhất của sự phỉ báng.

41.Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính mình.

42.Có lòng thương yêu vô tư thì sẽ có tất cả.

43.Đến là ngẫu nhiên, đi là tất nhiên. Cho nên anh cần phải “ tùy
duyên mà hằng bất biến, bất biến mà hằng tùy duyên”.

44.Từ bi là vũ khí tốt nhất của chính anh.

45.Chỉ cần đối diện với hiện thực, anh mới vượt qua hiện thực.

46.Lương tâm là tòa án công bằng nhất của mỗi người, anh dối người
khác được nhưng không bao giờ dối nổi lương tâm mình.

47.Người không biết yêu mình thì không thể yêu được người khác.

48.Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi mình, chúng ta đang đeo đuổi cái gì?
Chúng ta sống vì cái gì?

49.Đừng vì một chút tranh chấp mà xa lìa tình bạn chí thân của anh,
cũng đừng vì một chút oán giận mà quên đi thâm ân của người khác.

50.Cảm ơn thượng đế với những gì tôi đã có, cảm ơn thượng đế những gì
tôi không có.

51.Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ thì đó mới là từ bi.

52.Nói năng đừng có tánh châm chọc, đừng gây thương tổn, đừng khoe tài
cán của mình, đừng phô điều xấu của người, tự nhiên sẽ hóa địch thành
bạn.

53.Thành thật đối diện với mâu thuẩn và khuyết điểm trong tâm mình,
đừng lừa dối chính mình.

54.Nhân quả không nợ chúng ta thứ gì, cho nên xin đừng oán trách nó.

55.Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối mình, dối người, và bị
người dối.

56.Tâm là tên lừa đảo lớn nhất, người khác có thể dối anh nhất thời,
nhưng nó lại gạt anh suốt đời.

57.Chỉ cần tự giác tâm an, thì đông tây nam bắc đều tốt. Nếu còn một
người chưa độ thì đừng nên thoát một mình.

58.Khi trong tay anh nắm chặt một vật gì mà không buông xuống, thì anh
chỉ có mỗi thứ này, nếu anh chịu buông xuống, thì anh mới có cơ hội
chọn lựa những thứ khác. Nếu một người luôn khư khư với quan niệm của
mình, không chịu buông xuống thì trí huệ chỉ có thể đạt đến ở một mức
độ nào đó mà thôi.

59.Nếu anh có thể sống qua những ngày bình an, thì đó chính là một
phúc phần rồi. Biết bao nhiêu người hôm nay đã không thấy được vầng
thái dương của ngày mai, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành tàn
phế, biết bao nhiêu người hôm nay đã đánh mất tự do, biết bao nhiêu
người hôm nay đã trở thành nước mất nhà tan.

60.Anh có nhân sinh quan của anh, tôi có nhân sinh quan của tôi, tôi
không dính dáng gì tới anh. Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ cảm hóa được
anh. Nếu không thể thì tôi đành cam chịu.

61.Anh hi vọng nắm được sự vĩnh hằng thì anh cần phải khống chế hiện tại.

62.Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó thốt ra từ miệng chúng ta, cho dù người
ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu. Anh càng nguyền rủa họ, tâm anh
càng bị nhiễm ô, anh hãy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của anh.

63.Người khác có thể làm trái nhân quả, người khác có thể tổn hại
chúng ta, đánh chúng ta, hủy báng chúng ta. Nhưng chúng ta đừng vì thế
mà oán hận họ, vì sao? Vì chúng ta nhất định phải giữ một bản tánh
hoàn chỉnh và một tâm hồn thanh tịnh.

64.Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn thì rất khó
cảm thông cho người khác. Anh muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn, thì
trước hết phải chịu đựng được khổ nạn.

65.Thế giới vốn không thuộc về anh, vì thế anh không cần vứt bỏ, cái
cần vứt bỏ chính là những tánh cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho ta,
nhưng không thuộc về ta.

66.Bởi chúng ta không thể thay đổi được thế giới xung quanh, nên chúng
ta đành phải sửa đổi chính mình, đối diện với tất cả bằng lòng từ bi
và tâm trí huệ.{jcomments on}

Suy ngẫm về cuộc sống

Ngày tuyệt vời nhất chính là NGÀY HÔM NAY

Điều dễ làm nhất chính là BỚI MÓC LỖI LẦM CỦA NGƯỜI KHÁC

Điều xấu hổ nhất chính là TỰ MÃN QUÁ ĐÁNG

Trở ngại lớn nhất của cuộc đời chính là NỖI LO SỢ

Sai lầm lớn nhất chính là TỪ BỎ MỤC ĐÍCH CAO ĐẸP CỦA MÌNH

Chướng ngại lớn nhất ngăn cản bạn đến thành công là CÁI TÔI ÍCH KỶ

Cảm giác mãn nguyện nhất là khi LÀM HẾT LÒNG VỚI CÔNG VIỆC CỦA MÌNH

Người hay bất hòa nhất là NGƯỜI HAY PHÀN NÀN

Sự vỡ nợ tồi tệ nhất là ĐÁNH MẤT NHIỆT HUYẾT, NIỀM TIN CỦA MÌNH

Nhu cầu lớn nhất của con người là CẢM NHẬN CUỘC SỐNG

Quà tặng quý giá nhất bạn có thể trao tặng cho mọi người chính là LÒNG

KHOAN DUNG

Điều đáng để bạn phải suy nghĩ nhiều nhất bây giờ không phải CÁI CHẾT

mà là SỐNG NHƯ THẾ NÀO?

Điều vô giá mà bạn cần và có thể chia sẻ là TÌNH YÊU THƯƠNG…{jcomments on}

Hạnh Phúc Vô Hình

Có một phú ông vô cùng giàu có. Hễ thứ gì có thể dùng tiền mua được là
ông mua về để hưởng thụ. Tuy nhiên, bản thân ông lại cảm thấy không
vui, không hề hạnh phúc.

Một hôm, ông ta nảy ra một ý tưởng kỳ quặc, đem tất cả những đồ vật
quý giá, vàng bạc, châu báu cho vào một cái bao lớn rồi đi chu du. Ông
ta quyết định chỉ cần ai có thể nói cho ông làm thế nào để hạnh phúc
thì ông sẽ tặng cả bao của cải cho người đó.

Ông ta đi đến đâu cũng tìm và hỏi, rồi đến một ngôi làng có một người
nông dân nói với ông rằng nên đi gặp một vị Đại sư, nếu như Đại sư
cũng không có cách nào thì dù có đi khắp chân trời góc bể cũng không
ai có thể giúp ông được.

Cuối cùng cũng tìm gặp được vị Đại sư đang ngồi thiền, ông ta vui mừng
khôn xiết nói với Đại sư: “Tôi chỉ có một mục đích, tài sản cả đời tôi
đều ở trong cái bao này. Chỉ cần ngài nói cho tôi cách nào để được
hạnh phúc thì cái bao này sẽ là của ngài”.

Lúc ấy trời đã tối, màn đêm sắp buông xuống, vị Đại sư nhân lúc ấy
liền tóm lấy cái túi chạy đi. Phú ông sợ qua, vừa khóc vừa gọi đuổi
theo: “Tôi bị lừa rồi, tâm huyết của cả đời tôi”.

Sau đó vị Đại sư đã quay lại, trả cái bao lại cho phú ông. Phú ông vừa
nhìn thấy cái bao tưởng đã mất quay về thì lập tức ôm nó vào lòng mà
nói:“Tốt quá rồi!”. Vị Đại sư điềm tĩnh đứng trước mặt ông ta hỏi:
“Ông cảm thấy thế nào? Có hạnh phúc không?” – “Hạnh phúc! Tôi cảm thấy
mình quá hạnh phúc rồi!”.

Lúc này, vị Đại sư cười và nói: “Đây cũng không phải là phương pháp gì
đặc biệt, chỉ là con người đối với tất cả những thứ mình có đều cho
rằng sự tồn tại của nó là đương nhiên cho nên không cảm thấy hạnh
phúc, cái mà ông thiếu chính là một cơ hội mất đi. Ông đã biết thứ
mình đang có quan trọng thế nào chưa? Kỳ thực cái bao ông đang ôm
trong lòng với cái bao trước đó là một, bây giờ ông có còn muốn đem
tặng nó cho tôi nữa không?”.

Câu chuyện thú vị này đã khiến tôi chợt nhận ra bản thân mình trong
đó. Bạn liệu có phát hiện ra rằng, khi mất đi hoặc thiếu thứ gì đó bạn
sẽ luôn nhớ về nó, nhưng khi có được rồi thì lại dễ dàng coi nhẹ, thậm
chí nhìn mà không thấy nó?

Nếu từng yêu, bạn sẽ hiểu được điều đó. Mối tình đầu…

Đối phương gọi điện hỏi thăm bạn, tặng quà cho bạn đều khiến bạn vui
rất lâu. Tuy nhiên, một khi bạn đã xác lập mối quan hệ hoặc kết hôn
thì tất cả sẽ biến mất hoặc tất cả đều biến thành điều hiển nhiên. Và
khi đó là chuyện đương nhiên, liệu bạn còn trân trọng nó nữa?

Con người luôn quan tâm, hoài niệm thứ đã mất song

lại không biết trân trọng những thứ mình đang có, đang

sống trong hạnh phúc mà không biết mình hạnh phúc.

Có lẽ, đó chính là bất hạnh lớn nhất của con người và

cũng là nguyên do khiến hạnh phúc cứ mãi vô hình.

Ông trời cho ta khả năng nhìn thấy thì sẽ sắp xếp cho ta những bài học
về sự mất đi, mất đi để có thể nhìn thấy. Nhìn thấy hạnh phúc mình
đang nắm giữ.{jcomments on}

Ngày Của Mẹ ý nghĩa như thế nào?

Ngày của Mẹ năm nay sẽ là ngày 13/05 nha các bạn

Ngày Hiền Mẫu hay Ngày của Mẹ (Tiếng Anh: Mother’s Day) đương thời được khởi xướng bởi bà Anna Marie Jarvis tại thành phố Grafton, t iểu bang Tây Virginia, Hoa Kỳ, để tôn vinh những người mẹ hiền, đặc biệt là trong khung cảnh của mái ấm gia đình. Theo truyền thống của Hoa Kỳ và đa số các quốc gia trên thế giới ngày nay, Ngày Hiền Mẫu được tổ chức hằng năm vào ngày Chủ Nhật thứ nhì của tháng 5. Một số nước khác cũng có các ngày lễ tương tự được tổ chức vào các ngày khác trong năm.

****Lịch sử

Thời Hy Lạp cổ đại, lễ hội tôn vinh nữ thần Cybelle, mẹ của tất cả các vị thần Hy Lạp, được tổ chức vào thời điểm Xuân Phân (khi mặt trời ở gần xích đạo nhất). Trong khi đó tại La Mã cổ đại, người ta ăn mừng lễ hội Matronialia để tôn vinh nữ thần Juno, nữ hoàng của các vị thần La Mã, vợ của thần Jupiter. Theo phong tục, các người mẹ tại La Mã cũng được tặng quà trong ngày này.
Tại Châu Âu, nhiều quốc gia có tục lệ để dành riêng một ngày Chủ Nhật trong năm để tôn vinh những người mẹ hiền, điển hình là ngày Mothering Sunday tại những nước có đông giáo dân của các chi nhánh Thiên Chúa Giáo như Vương Quốc Anh. Lễ Mothering Sunday được tổ chức vào Chủ Nhật thứ tư vào Mùa Chay, cũng là để tôn vinh Đức Mẹ.
Tại một số quốc gia mà Ngày Hiều Mẫu chưa được phổ biến, người ta cũng dùng Ngày Quốc tế Phụ nữ vào ngày 8 tháng 3 để tôn vinh những người mẹ.
Bản Tuyên Ngôn Ngày Hiền Mẫu (“The Mother’s Day Proclamation”) của bà Julia Ward Howe là một trong những lời kêu gọi đầu tiên để tôn vinh các người mẹ tại Hoa Kỳ. Được viết vào năm 1870, bản tuyên ngôn này là sự phản ứng ôn hòa đối với sự tàn phá của cuộc Nội chiến Hoa Kỳ cũng như là cuộc Chiến tranh Pháp-Phổ. Bản tuyên ngôn này dựa trên nền tảng của chủ nghĩa nữ quyền, với ý tưởng người phụ nữ cũng có trách nhiệm uốn nắn xã hội trên con đường chính trị. Julia Ward Howe có ý định thành lập một ngày lễ mang tên “Ngày Hiền Mẫu vì Hòa Bình” (Mother’s Day for Peace), nhưng phong trào này dần lụi tàn vì không đủ kinh phí. Tuy nhiên, ý tưởng của bà Howe đã gây ảnh hưởng lớn đến không ít phụ nữ trong xã hội, điển hình là bà Ann Maria Reeves Jarvis, nữ giáo viên tại trường học của ngôi thánh đường mang tên Thánh Andrew tại thành phố Grafton, tiểu bang West Virginia.
Trong bối cảnh Nội chiến Hoa Kỳ, Bà Ann Maria Reeves Jarvis tập hợp các phụ nữ khác với sứ mệnh chăm sóc cho các thương binh từ cả hai miền Nam Bắc. Sau khi cuộc chiến chấm dứt, bà khởi xướng phong trào mang tên Ngày Các Hiền Mẫu Làm Việc (Mothers’ Work Days) vào năm 1858 cùng với các bà mẹ của các chiến binh từ cả hai miền để nhấn mạnh các hoạt động xã hội vì hòa bình. Ann Maria Reeves Jarvis qua đời tại thành phố Philadelphia vào năm 1905. Tại ngôi mộ của mẹ mình, cô con gái Anna Marie Jarvis thề rằng sẽ nối gót theo chân mẹ và thành lập một ngày lễ dành riêng cho các người hiền mẫu, còn sống cũng như đã qua đời.
Hai năm sau đó, cô Anna Marie Jarvis mang 500 đóa hoa Cẩm chướng đến tặng cho từng người mẹ tham dự thánh lễ tại Nhà thờ Thánh Andrew, nơi mà mẹ cô từng dạy học khi xưa. Một năm sau, vào ngày 10 tháng 5, năm 1905, Nhà thờ Thánh Andrew lần đầu tiên tổ chức một thánh lễ ngày Chủ Nhật đặc biệt để vinh danh các người hiền mẫu trong cộng đoàn. Cô Anna Marie tiếp tục tranh đấu không ngừng để quảng bá ngày lễ này khắp nơi. Đến năm 1909, thánh lễ vinh danh người hiều mẫu đã lan rộng đến 46 tiểu bang, cũng như là đến hai quốc gia láng giềng của Hoa Kỳ là Gia Nã Đại và Mễ Tây Cơ.
Năm 1914, bản nghị quyết do Quốc Hội lưỡng viện Hoa Kỳ thông qua và được Tổng Thống Woodrow Wilson ký đã chính thức thành lập Ngày Hiền Mẫu.

*Truyền thống và lịch sử trên thế giới

Đa số các quốc gia trên thế giới ngày nay ăn mừng Ngày Hiền Mẫu với các phong tục bắt nguồn từ Bắc Mỹ và Châu Âu. Khi được phổ biến tại các nước khác, Ngày Hiền Mẫu đôi khi được thay đổi đôi chút để phản ảnh nền văn hóa từng nơi, một số nước để hợp nhất ngày lễ này với những sự kiện quan trọng của bản xứ (ví dụ như tôn giáo, lịch sử, và truyền thuyết).
Một số nước đã có sẵn một ngày lễ hội dành riêng cho người mẹ và vay mượn thêm các tục lễ của Ngày Hiền Mẫu, như là việc con cái tặng hoa cẩm chướng cũng như là thiệp viết bằng tay cho mẹ mình. Tại những quốc gia mà Ngày Hiền Mẫu chưa được phổ biến, giới truyền thông nhắc đến ngày lễ này như là một cách giới thiệu văn hóa của nước ngoài.

 

{jcomments on}

Câu chuyện ven đường.

Một số người thoảng qua cuộc đời ta,
Một số khác ở lại đôi chút và ghi dấu trong tim ta,
Và từ dạo đó, ta dường như không còn như xưa nữa.
Khuyết danh.

Trên một con đường vắng, một chiếc xe đang phóng nhanh chợt đột ngột thắng gấp lại và tấp vào lề đường.
Ai đó vừa ném một viên đá vào cánh cửa chiếc xe.
Bước ra khỏi xe, liếc nhìn chỗ xe bị ném, người lái xe bực tức chạy nhanh đến tóm ngay thằng bé đứng gần đó – chắc chắn nó là tác giả của vết trầy trên chiếc xe.

Trước đó anh đã thấy nó vẫy xe, chắc là để đi nhờ. “không cho đi nhờ mà mày làm như vậy hả?”.
Anh vừa gằn giọng vừa nắm chặt cổ áo đẩy cậu bé sát vào chiếc xe…

Cậu bé lắp bắp sợ hãi: “Em xin lỗi! nhưng em… em… không biết làm cách nào khác. Nếu em không ném vào xe của anh thì anh đã không dừng xe… Nãy giờ em đã vẫy biết bao nhiêu xe mà không có ai chịu dừng”.

Nói đến đó, nước mắt cậu bé lăn dài trên má. Cậu chỉ tay về vệ cỏ phía bên kia đường. “Có một người… anh ấy bị ngã và chiếc xe lăn của anh ấy cũng ngã. Em tình cờ đi ngang qua thấy vậy nhưng không thể đỡ nổi anh ấy vì anh ấy nặng quá”.

Giọng ngắt quãng vì những tiếng nấc liên tục, cậu bé nài nỉ: “Anh có thể giúp em đưa anh ấy trở lại chiếc xe lăn được không ạ? Anh ấy ngã chắc là đau và đang bị chảy máu”.

Lời nói của cậu bé khiến anh thanh niên không thể thốt lên được lời nào.
Anh thấy cổ mình như nghẹn lại vì bất ngờ và xúc động.
Anh đến đỡ người bị ngã trở lại ngồi ngay ngắn trên chiếc xe lăn, băng vết thương và cùng cậu bé kéo xe lên đường.
Người bị ngã cảm ơn anh rồi chiếc xe bắt đầu lăn đi về phía đường ngược lại, cậu bé phụ đẩy phía sau.
Anh dõi mắt nhìn theo cho đến khi hình ảnh cậu bé và chiếc xe lăn khuất hẳn.

Anh bước thật chậm về phía chiếc xe của mình, cảm giác giận dữ trong anh không còn nữa và những bước chân ngập ngừng cũng không thể diễn tả hết tâm trạng của anh lúc này.
Anh quyết định không sửa lại vết trầy trên xe.
Anh muốn nó sẽ nhắc anh về câu chuyện xúc động hôm nay, về một điều mà trước nay anh không để ý đến và cũng không có thời gian để ý đến.

Anh đã không nhận ra, không có được lòng trắc ẩn như cậu bé kia, anh đã tiếc thời gian và đi quá nhanh đến nỗi phải có một ai đó ném một viên đá mới làm anh dừng lại.
{jcomments on}

Quán “Không”

Một vị thương gia lập nghiệp từ tay trắng, sau kiếm được rất nhiều tiền nhưng vì buôn bán trong thời kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản, nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, anh ta bèn ra bờ sông tự tử.
Vào lúc canh ba một đêm nọ, anh ta đến trước bờ sông, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc thảm thiết, anh bèn đến hỏi cô gái:
– Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?
Cô gái buồn bã nói:
– Tôi bị người yêu ruồng bỏ, tôi không muốn sống nữa, bởi vì không có anh ấy tôi không sống nỗi.
Vị thương gia vừa nghe xong lập tức nói:
– Ồ! Lạ nhĩ, sao lúc chưa có bạn trai, cô có thể tự sống được.
Cô gái vừa nghe xong liền bừng tỉnh và bỏ ngay ý định tự tử.
Ngay lúc đó vị thương gia nọ cũng chợt nhận ra rằng: Khi chưa giàu có ta vẫn sống bình thường, ta cũng tay trắng làm nên mà!
Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia:
– Đêm hôm lạnh lẽo như vậy, anh ra đây để làm gì?
Vị thương gia ậm ừ trả lời:
– Ừ… đâu có làm gì, chỉ là tản bộ chút vậy thôi”.
Thì ra, dù đã mất tất cả nhưng thực sự cũng chỉ bằng lúc ta chưa có mà thôi. Đây là một tuệ giác lớn! Phần lớn thế hệ chúng ta từng sinh ra trong chiến tranh, lớn lên trong giai đoạn đất nước đói nghèo, gia sản chỉ gói gọn trong một chiếc ba lô nhưng vẫn yêu đời, tin tưởng vào tương lai tươi sáng thì giờ đây rủi thời dẫu có thất thế sa cơ đến tay trắng cũng chẳng đến nỗi nào, vì trước đây ta có cái gì đâu! Ai thấy được điều này là có trí tuệ. Vì khổ đau, vật vả, thù hận thậm chí quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ thiệt cho mình.
Nhờ quán không nên người con gái trong câu chuyện trên khi mất người yêu nghĩ rằng không có người yêu thì không sống nỗi, chợt thấy rõ rằng trước khi chưa gặp “kẻ phản bội” kia thì ta vẫn sống vui, liền lập tức đổi ý không trầm mình xuống sông nữa. Người thương gia trắng tay cũng đổi ý khi ngộ ra rằng trước đây ta cũng từ tay trắng mà lên. Bây giờ trắng tay nhưng cũng chỉ bằng ngày xưa chứ chưa mất mát tí gì.
Con người sinh ra đời với hai bàn tay trắng và dù thành công hay thất bại thì cũng trở về cát bụi với hai bàn tay không, vậy thì sá gì với được mất, có không, vì vô thường thay đổi vốn là bản chất của cuộc đời này. Chúng ta hãy quán chiếu thật sâu sắc vào sự chuyển biến vô thường của cuộc đời để sống bình thường trước mọi biến động có thể xảy đến với ta bất cứ lúc nào.{jcomments on}