Tác giả: Nguyễn Hoàng Lãng- Du
Đường nhà em mùa thu vàng trên dốc.
Áo em bay theo mây trắng ngang đồi.
Ta quen nhau từ khi còn đi học,
Tia nắng hồng tưởng mãi ấm hồn tôi.
oOo
Nón bài thơ che vai gầy, dáng nhỏ.
Bên mái trường em kể chuyện quê-hương.
Có dòng sông chan-hòa trong nỗi nhớ…
Có núi xa in bóng một thiên-đường…
oOo
Em dịu dàng, không ham người quốc-thích
Mà yêu chàng thổi sáo núi Lâm-Viên.
Tình chúng mình lung-linh qua cổ-tích,
Nơi rừng hoa công-chúa thật ngoan hiền.
oOo
Vần thơ ngát hương thơm từ thuở đó
Nơi ngàn thông xanh thẫm tận chân trời.
Có ngờ đâu cuộc tình thành lỡ-dở,
Chuyện giầu nghèo, tan-vỡ cả đời tôi.
oOo
Viên thuốc đắng ru em vào giấc ngủ,
Đưa hồn xuân theo sợi tóc ngậm-ngùi.
Em xuôi tay, tôi làm người lữ-thứ.
Ôi nỗi-niềm thương nhớ mãi không nguôi!
oOo
Hôm nay đây, khi trở về thăm Huế,
Xót-xa buồn tìm lại dấu chân thon.
Ngõ nhà em hương thơm mùi nguyệt-quế.
Con đường hoa lạc mất bóng trăng tròn.
oOo
Chiếc cầu xưa cong cong mười hai nhịp.
Không nhịp nào gánh nổi được lòng tôi.
Dòng sông cũ âm-thầm câu tiễn-biệt,
Đưa tình em yêu Huế khắp phương trời!
Tình Người Yêu Huế
Thơ: Nguyễn Hoàng Lãng Du
Ru Ta Ngậm Ngùi
Nhạc: Trịnh Công Sơn
Trình Tấu: Trần Mạnh Tuấn
Thơ: Nguyễn Hoàng Lãng Du
Ru Ta Ngậm Ngùi
Nhạc: Trịnh Công Sơn
Trình Tấu: Trần Mạnh Tuấn
Một chuyện tình buồn…. Yêu em yêu cả quê hương…
Vâng, “yêu nhau yêu cả đường đi lối về”, yêu hết những gì liên hệ tốt đẹp của nhau
Vâng, “yêu nhau yêu cả đường đi lối về”, yêu hết những gì liên hệ tốt đẹp của nhau
Thương nhớ Huế cùng người yêu rất Huế
Vạn dặm đường ta cõng Huế nhớ thương!
Huế là một thành phố kỳ lạ vì những người con của Huế đi đâu cũng mang theo kinh-thành trong hồn mình
Một chuyện tình buồn đến buốt tim người đọc .
” Chiếc cầu xưa cong cong mười hai nhịp
Không nhịp nào gánh nổi được lòng tôi “
Tình yêu trong bài thơ này không hẳn là hoàn-toàn bât hạnh
Hai người đã găp nhau, đã yêu nhau, đã coi người yêu hơn cả đời mình. Tình yêu như vậy thật hiêm hoi không phải ai cũng có được.