Tác giả: Nguyễn An Bình
Mắt hãy tròn. Em. Mắt bồ câu
Xiêu lòng tôi lúc gió qua cầu
Để mai xuống phố vui như tết
Tình trẻ con trắng trời hoa ngâu.
Xin em cười. Đỏ. Chút môi son
Thơ ngây thêm một chút dỗi hờn
Để mai xuống phố bay như bướm.
Hoa đào rơi quấn quít mùi hương.
Bàn tay người. Ấm. Nụ tầm xuân
Căng tràn nhựa sống ngực thanh tân
Để mai xuống phố chờ tôi nhé
Giữa chợ đời mênh mang- mênh mang.
Má có hồng. Xin. Một chiếc hôn
Sang năm đã đến tuổi trăng tròn
Để mai xuống phố đừng e ấp
Tôi bên người- đời sẽ vui hơn.
Tóc óng mềm. Tôi. Gã khờ câm
Tơ vàng chưa biết chữ trăm năm
Để mai xuống phố người đâu mất
Đường dọc ngang- ngang dọc mù tăm.
Được xuống phố cùng cô bé dễ thương như rứa… mà để “người đâu mất” rồi cứ dọc ngang tìm hoài…
Bài thơ dễ thương và hay quá anh Nguyễn An Bình ơi!
Viết để nhớ một thời mơ mộng thôi mà Quốc Tuyên ơi. Chúc chị một mùa xuân vui vẻ và hạnh phúc nhé.
Mắt hãy tròn. Em. Mắt bồ câu
Xiêu lòng tôi lúc gió qua cầu
Để mai xuống phố vui như tết
Tình trẻ con trắng trời hoa ngâu.
………………..
Tóc óng mềm. Tôi. Gã khờ câm
Tơ vàng chưa biết chữ trăm năm
Để mai xuống phố người đâu mất
Đường dọc ngang- ngang dọc mù tăm.
Bài thơ hay! rất là dễ thương.
Cám ơn nhà thơ Phab mạnh thu. thơ chị cũng dễ thương và hay không kém gì mà. Hi hi