Tác giả: Nguyễn Quốc Tuyên
MÙA THU CHƯA ĐẾN
Có một chiếc lá rơi trên mặt hồ nhưng không phải lá vàng, ai đã ngắt một cọng lá xanh để rơi trong mùa hạ nầy. Người nữ thở dài nhớ hai người bạn Việt Nam đã đi ban sáng, tiếng cười giọng nói họ làm gợi nhớ Sài Gòn xưa nhưng Dallas không phải là Sài Gòn cũ kỹ, Sài Gòn quá vãng từ lâu trong trí nhớ của nàng, giọng Huế đặc sệch cũng phai dần, ở Sài Gòn thì nhớ Huế, ở đây thì nhớ Sài Gòn, gánh nhớ triền miên làm nàng mệt mỏi. Những người khách đi nhanh như khi tới chỉ còn những vụn vặt quê hương ở lại trong nàng, mặt hồ yên lặng buồn hiu, chiếc lá nhỏ trôi xa không còn nhìn thấy nữa.
HẠ SACRAMENTO
Hai người ngồi trong khu vườn rộng, im lặng đến nỗi họ nghe được tiếng thở của nhau. Anh trân trọng phút giây nầy, khi mà nàng lái xe mấy trăm cây số về đây, với anh. Anh thích nhìn vào mắt nàng dù bây giờ đôi mắt ấy không còn đen mướt tuổi xanh nhưng trong nàng ngọn lửa thương yêu luôn bùng cháy, yêu tha nhân, yêu đời và yêu cả anh nữa, khi họ nhìn thấy nhau, đôi mắt của nàng lấp lánh ánh sao, đẹp hơn và vẫn rạng ngời sức trẻ, anh yêu đôi mắt đó, không muốn nghĩ gì thêm, quá khứ, ngày sau và lúc này đây hai người bên nhau trong khu vườn đầy kỷ niệm, nghe tiếng lá rơi, nhìn sâu vào đôi mắt hoàng hôn thiếu nữ ngọn lửa hạ vẫn nồng nàn như buổi ban đầu …
SAN JOSE
Dễ chừng bốn mươi năm đôi bạn mới gặp lại nhau, một người lên chức bà và một người còn son rỗi, vẫn mi mi tao tao như cái ngày xưa xa xôi đó… đôi bạn ngồi bàn đầu, một con nhỏ nói tiếng Huế rặc còn một nhỏ làn da trắng hồng vì uống dừa xứ Tam Quan… nhớ không? nhớ giờ thể dục hít thở sai chiều rồi cười sặc sụa, nhớ không? nhớ bãi biển, hàng dương và giờ ra chơi ăn gian vào lớp muộn bị cô giám thị phạt búa xua, nhớ không? nhớ hồi xưa một chút vui cũng cười nắc nẻ, ròn tan còn bây giờ gặp nhau mừng quá mà sao lệ ứa nghẹn ngào… phải rồi vì ngày xưa là Quy Nhơn thân thuộc còn bây giờ là San Jose dẫu đất ấm tình nồng cũng là xứ lạ mà thôi.
VÀ CALI
Chị không ngờ gặp anh, còn anh chủ động muốn gặp chị khi biết tin chị qua đây đã mười ngày, anh chuẩn bị những câu nói ngọt ngào cho lần gặp mới, vậy đó mà khi gặp nhau lại im re như cái nhíp, kỳ cục thật, vốn dĩ người anh là nhút nhát, bao giờ cũng đợi phụ nữ lôi kéo vào quỹ đạo tình yêu, nhưng mà chị thì hiền khô, chị giống anh cũng vụng về trong giao tiếp nên hơn nửa đời người gặp nhau, đứng bên nhau, người nào cũng đợi người kia mở lời họ đã bỏ lỡ cơ hội một lần rồi cách đây mấy chục năm và bây giờ cũng như ngày xưa cơ hội một lần nữa đi qua còn lại những bùi ngùi.
Và Cali- Rồi sao nữa hả tác giả…Mong không phải là những dấu chấm rơi như bao lần gặp trước …
Biết làm sao được khi họ vốn dĩ đều vụng về, nhút nhát mà Hồng Phượng ơi, mà nếu có lần gặp thứ ba chắc cũng như rứa thôi hà!
Những ngày trên đất Mỹ thật ngắn ngủi nhưng cũng đủ gom gợi cho chị bao kỉ niệm của tình bạn và tình yêu. Những nhớ mong, những nuối tiếc, những ngậm ngùi.. chị đã đúc kết vào những đoản văn đầy xúc cảm. Cảm ơn chị Quốc Tuyên đã cho SS lạc vào dòng kí ức của một thời đã sống trong chị và sẽ còn mãi đến ngày sau. SS mong sẽ được đọc những dòng tự sự kế tiếp..
VÀ CALI.. buồn và tiếc cho những lời.. trước đây chưa nói và bây giờ.. lại không nói. Thời gian không đợi..
Vâng thời gian không đợi và họ một lần nữa lại để lạc mất nhau… rồi Sông Song ơi!
Có ngươi viêt thật đài nhưng ý thì quá ngắn
Có người việt thật ngắn nhưng ý lại ngắn hơn
Cô giáo Quốc Tuyên viết ngắn nhưng ý dài không hết!
Cám ơn anh Nguyễn Hoàng Lãng Du lúc mô cũng khích lệ, QT còn ráng cố gắng học hỏi nơi anh rất nhiều ạ!
Văn miêu tả cảnh của QT, nhưng rất có hồn bên trong của văn ngữ…Đọc cũng thâm trầm và cũng quá ướt át. Thảo thích bài “HẠ SCRAMENTO.”Duyên cớ gì mà hồi hôm qua HT qua tặng QT câu thơ rất hạp với bài này. dẫn vào đâu cất giữ luôn.Có phải giác quan đã báo hiệu cho Thảo:
Đôi mắt nàng là mùa thu riêng biệt
Hạ trong anh và xuân đốt cả trăng thề…( HT)
Đôi mắt nàng là mùa thu riêng biệt
Hạ trong anh và xuân đốt cả trăng thề…( HT)
Cám ơn Hiếu Thảo nhiều nha, đã lưu hai câu thơ cất kĩ rồi đó, thích lắm nàng ơi!
Những mẫu chuyện rời rạc của cô giáo hay quá. Lâu rồi nay được đọc anh thấy tích quá run lên cả người nên anh đã cóp như cóp một cái gì đó dấu vào túi áo. Không đây là anh copy để vào một chỗ nào đó khi nào rồi đọc lại, cho nó đã, cho nó hay, ngưỡng một cho nó hết những điều rất bất ngờ, rất ngoạn mục, rất có hồn trong ý tưởng cũng như trong văn ngữ của Quốc Tuyên. Chúc em vui và viết tiếp nữa,…, rồi anh sẽ được đọc. Cảm ơn.
Anh Luận
Anh Luận ơi, đọc những lời khen rất thích mà cũng dị lắm anh ạ, lâu thiệt lâu em
mới viết được vài mẫu chuyện thôi đó anh.
Lâu quá không được đọc những mẫu chuyện rời rạc của QT! Nay sau khi đi du lịch về tác giả lại tiếp tục viết những mẫu chuyện rời rạc tiếp hay quá,mỗi chuyện một nét hay riêng ,nhưng mình thích nhất là HẠ SCRAMENTO rất tình& lãng mạn! Cám ơn QT đã cho thưởng thức những mẫu chuyện thật ngắn mà ý thật dài ,rất hay,rất thú vị.
Kim Loan ui, HẠ SACRAMENTO cũng tựa chuyện của đôi uyên ương Kim Loan nè, QT tặng bạn hiền nha.
Một chuyến đi ngắn nhưng chứa những cảm xúc quá đầy được chị Tuyên gói lại trong những mẫu chuyện ngắn rất hay : Tình quê hương , tình yêu đôi lứa , tình bạn , những kỷ niệm , những lời yêu thương chưa kịp tỏ bày … được chắc lọc bằng những câu văn dung dị đời thường mà sao cứ thấm vào lòng người rồi làm cho người ta lại miên man suy tư chiêm nghiệm …! Hay lắm, thích đọc lắm chị Tuyên ơi! Nói nhỏ nè : Dạn dĩ chút nữa đi Và Cali sẽ không “còn lại những bùi ngùi” … !
Viết tiếp đi chị Tuyên ơi! . Em chờ đó!
Nguyễn Tiết ui, chuyện mình, chuyện người… thêm chút chút cho lãng mạn đó thôi.
Chào chị Quốc Tuyên !
DP từng nghe đâu đó một nhận xét đại loại là ” người ta có thể thông cảm khi đọc một vài trang viết không hay trong một truyện dài, nhưng lại khe khắt không chấp nhận một câu viết dở trong một truyện ngắn.” Một đoản văn lại càng khắc nghiệt hơn…Rất vui vì DP đọc xong Những Mẫu Chuyện Rời Rạc của chị lại không thấy điều đó.
Những mẫu chuyện cực ngắn của chị như một lát cắt cực mỏng đòi hỏi sự suy tưởng cao của người đọc, tự đi tìm cái khởi đề, tự tìm ra đáp số cho câu chuyện theo một kết thúc mở mới hấp dẫn làm sao. rời rạc mà kì thực nó logic ẩn mật suy tưởng thâm trầm qua lăng kính của một người đã từng trải nghiệm, mở ra nhiều cung bậc cảm xúc cho người đọc.
Viết cực ngắn mà hay, độ hàm súc cao thì không phải ai cũng làm được, bây giờ càng hiếm hơn…cảm ơn chị đã cho DP ( lâu lắm rồi) mới chạm lại được cái cảm xúc lâng lâng như được uống một ly cafe đen nóng đậm đặc trong một chiều mưa thu giăng mắc, đó cũng là cái thời gian dành để đọc chuyện của chị thì rất ngắn nhưng thời gian để ngấm chất suy tưởng ấy thì lại miên man…
Cám ơn Duy Phạm đã dành cho những mẫu chuyện cảm nhận rất đặc biệt, chị chỉ mong đạt được một phần nào đó là vui lắm rồi.
Vài tháng qua đủ để Quốc Tuyên cô đọng lại những tình tiết trong chuyến đi mùa Hè qua cho người đọc rất thích thú và tò mò thắc mắc.- Bonnie NB rất thích lối viết nầy và cũng đồng cảm như anh DP trên
Chào Ngọc Bông, cám ơn cô bạn xinh đẹp đã ghé xem những mẫu chuyện nhỏ.
Những mẫu chuyện ngắn của chị Quốc Tuyên bao giờ cũng để lại nhiều cảm xúc trong lòng người đọc…
Em mong rằng Và CaLi sẽ có một kết khác chứ không phải chỉ là những bùi ngùi chị nhé. Chúc vui chị.
Mong ước vẫn chỉ là mong ước còn sự thật là những bùi ngùi và nuối tiếc Mạnh Thu ơ!
Vắng thiệt là lâu,nay “những mẫu chuyện rời rạc” lại tái xuất hiện với không gian mới mà vẫn giữ nguyên vẻ giọng quyến rủ ..! Tuyệt.
Anh Lộc ui, cám ơn anh đã dành cho nhiều ưu ái đó chỉ là những khoảnh khắc đẹp trong chuyến du lịch vừa qua thôi anh ạ!
Một chuyến đi xa hơn nửa vòng trái đất. người đến rồi người về với bao cảm xúc vui mừng, lưu luyến thân thương – những kí ức buồn vui của tuổi hoa niên, những lời yêu chưa ngỏ …để bây giờ sao mà đẹp quá, dễ thương quá với “những mẫu chuyện rời rạc..”! Ui chao… duyên tình nào mà níu chị ở lại xứ người, thì quê nhà ni cũng có nhiều người khóc hu hu…đó chị QT …
Kim Thanh ơi, chỉ cần một người khóc hu hu… thôi mà có thấy mô hè, cám ơn KT đã chia sẻ.
Ngắn mà hay quá , cám ơn chị Quốc Tuyên.
Cám ơn Sơn Ca đã ghé xem.
VÀ CALI…QT như búp bê nhỏ nhắn và dể thương. Với nụ cưới xinh tươi và bản chất Huế rất…mười thương. Cô giáo Huế đến Cali nắng đẹp và ra đi, để lại những kỷ niệm mến yêu dào dạt trong lòng người trai và bạn bè như những đợt sóng biển trong xanh tại Blue Lagoon, California ngày ấy…
Những ngày được gặp gỡ, rong chơi cùng bạn bè… những kỉ niệm không phai nhòa Hoàng Phong ơi!
Nhớ lần đó chúng tôi mời Quốc Tuyên và Ngọc Liên vô quán Vỹ Dạ ở Little Saigon. Mỗi người kêu một món. Quốc Tuyên kêu món bún bò Huế…
Khi rời quán, có anh chàng trẻ tuổi đẹp trai làm việc trong quán nói vói theo : “Cô bún bò… Tím !” – (chắc tại Quốc Tuyên mặc áo tím).
Anh Huy ơi, qua Mỹ được sự tiếp đón nhiệt tình, giúp đỡ chu đáo của anh chị và bạn bè, em rất cảm động nhớ mãi.
Cho em gởi lời thăm anh chàng đẹp trai ở quán Vỹ Dạ với nha anh Huy… hihi. Chúc anh chị vui khỏe.
Ui các anh chị nhận xét tất tần tật hay luôn . Em không biết lời nào hay hơn ! Chỉ muốn thú nhận là ” thèm ” được viết hay và lạ như ” Những mẫu chuyện rời rạc ” hic hic quả không dễ tí nào chị Quốc Tuyên ơi !
Chị thì lâu thật lâu mới viết được vài câu thơ xóa lui xóa tới chứ khống tài hoa như em mạch thơ dạt dào hàng ngày mà hay chị lạ, rất ngưỡng mộ Lan Anh ơi!
Chị Quốc Tuyên an ủi đàn em thôi ! Chứ em thấy viết những đoạn văn ngắn mà cô đọng súc tích…không phải ai cũng viết được . Nên em không tự tin trong lĩnh vực này . Bật mí với chị em là dân nghiện đọc truyện từ thuở nhí nên cứ truyện ngắn dài gì cũng hút em vô . Viết nữa chị nhé !