Chuồn chuồn cắn rốn bơi nhanh
Vén áo chuồn cắn… mà thành tuổi thơ
Vết thương còn đến bây giờ
Chiều qua sông cũ ơ hờ sóng ru
Bây giờ tháng bảy vào thu
Bây giờ anh cũng mịt mù tăm hơi
Cho dù em đã biết bơi
Lắm khi chìm giữa dòng đời bão giông
Em – từ dạo ấy sang sông
Anh – từ dạo ấy… là xong cuộc tình!{jcomments on}
Dặn lòng đừng vướng chữ tình
Ai đâu lỡ hẹn cho mình dở dang
Tử vi sắp sẳn trái ngang
Chuồn chuồn cắn rốn đa mang suốt đời.
Chị Vương Hoài Uyên.
Hồi nhỏ QT cũng thích bơi nên cũng bắt chuồn chuồn cắn rốn đau ghê mà cuối cùng vẫn không biết bơi đến tận bây giờ , bài thơ đây kỷ niệm của chị và của rất nhiều người .
Cho dù em đã biết bơi
Lắm khi chìm giữa dòng đời bão giông
Hai câu thơ rất thực mà rất hay.
Bài thơ hoài niệm dĩ vãng của chị Vương Hoài Uyên thật hay .
“Chuồn chuồn cắn rốn bơi nhanh
Vén áo chuồn cắn… mà thành tuổi thơ
Vết thương còn đến bây giờ
Chiều qua sông cũ ơ hờ sóng ru”VHY.
Tôi biết bơi cũng nhờ chuồn chuồn cắn rốn đó nghen…dzui.
“Bây giờ tháng bảy vào thu
Bây giờ anh cũng mịt mù tăm hơi
Cho dù em đã biết bơi
Lắm khi chìm giữa dòng đời bão giông
Em – từ dạo ấy sang sông
Anh – từ dạo ấy… là xong cuộc tình!”
Hay lắm Chị Uyên.
Chuồn chuồn cắn rốn bơi nhanh
Vén áo chuồn cắn… mà thành tuổi thơ
Chỉ với hai câu thơ chị Vương Hoài Uyên đã đưa người đọc trở về miền tuổi thơ – một đoạn đời đẹp của mỗi con người.Nơi miền ấy có biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn trong sáng và thơ mộng như ánh trăng rằm.Nơi ấy đã để lại biết bao vết thương thành sẹo bởi những trò chơi con nít trên da thịt và rồi thời gian đã làm lành nhưng cũng có những vết thương ẩn sâu trong tâm hồn, trong trái tim vẫn chưa lành được qua bao năm tháng của cuộc đời…để rồi hôm nay khi một mình bơi qua sông cũ vết thương xưa ai đã cho chuồn chuồn cắn rốn chợt thấy nhói đau!Cái nhói đau này chị VHU đã làm nhói lòng người đọc.
Vết thương còn đến bây giờ
Chiều qua sông cũ ơ hờ sóng ru
Có lẻ tháng bảy là tháng kỷ niệm khó quên của tác giả mà là tháng vào thu, tháng có những chiếc lá vàng rơi, có gió heo may,có nắng vàng nhè nhẹ… làm ta nhớ về những cuộc tình, những cuộc tình đã qua, đã chia xa!
Bây giờ tháng bảy vào thu
Bây giờ anh cũng mịt mù tăm hơi
Ôi, nhớ …và nhớ…cái nhớ khi bồng bềnh giữa dòng sông một mình hay chìm nổi giữa bao sóng gió của cuộc đời mà không thấy anh đâu.Nơi “mịt mù tăm hơi” nào đó anh có biết!
Cho dù em đã biết bơi
Lắm khi chìm giữa dòng đời bão giông
Anh và em cùng bơi,cùng vẫy vùng trong một dòng sông nhỏ ta bơi trong tiếng cười trong veo, ta bơi trong niềm yêu thương trong mát như dòng sông tuổi thơ ngày ấy và anh ơi,có lẻ ta đã bơi từ bên bồi sang bên lỡ nên cuộc tình mình chóng vánh tan như bọt sóng vỗ bờ.
Em – từ dạo ấy sang sông
Anh – từ dạo ấy… là xong cuộc tình!
Buồn quá nhưng cũng đẹp quá một cuộc tình!Bài thơ đã làm xúc động lòng người,làm trái tim thổn thức cùng tác giả,để nhớ một thời đã yêu! Cám ơn chị VHU.
Comment của Nguyentiet quá hay đã nói hết ý của bài thơ rồi giờ đây mình chỉ biết xin ké nguyêntiet thôi ! & chỉ biết khen bài thơ nhắc lại chuyện tình cảm thời thơ ấu rất dễ thương & rất hay!
Bài thơ Chuồn Chuồn thơ Ấu của Vương Hoài Uyên đã hay rồi, đọc thêm lời comment của Nguyentiet nữa thì mới thấm thía nỗi nhớ nhung một thời đã yêu. Ôi, nhớ…và nhớ…
Nguyentiet ơi cho ké lời com với.
Đọc bài thơ Chuồn Chuồn Thơ Ấu của Vương Hoài Uyên, thấy hay nhưng chưa cảm nhận hết được. Đến lúc đọc lời bình của cô giáo NT mới cảm nhận hết được cái hay của bài thơ. Xin cám ơn chị nhà thơ Vương Hoài Uyên cùng nhà bình thơ Nguyễn Tiết. Thơ thì hay, lời bình thì sâu sắc. Cả nhà thơ và người bình thơ đều thật tuyệt! Mình rất thích bốn câu này:
Bây giờ tháng bảy vào thu
Bây giờ anh cũng mịt mù tăm hơi
Cho dù em đã biết bơi
Lắm khi chìm giữa dòng đời bão giông
Bây giờ đang là tháng bảy, anh đi lạc mất tiêu rồi, phải không chị nhà thơ VHU?
Em – từ dạo ấy sang sông
Anh – từ dạo ấy… là xong cuộc tình!(VHU)
Đây là hai câu thơ hay vì tội nghiệp, chúc chị luôn an lành.
Chào chị Vương Hoài Uyên,
“Em – từ dạo ấy sang sông
Anh – từ dạo ấy… là xong cuộc tình!”VHU
Chắc anh tự tử rồi hở chị Vương Hoài Uyên?
Chúc chị vui.
Một thời để yêu trọn đời nhớ mãi hả chị VHU?
Kỷ niệm mãi mãi không phai nhòa
Bây giờ tháng bảy vào thu
Bây giờ anh cũng mịt mù tăm hơi
Cho dù em đã biết bơi
Lắm khi chìm giữa dòng đời bão giông
Bài thơ đầy ắp kỷ niệm của một thời tuổi trẻ thật dễ thương!
Thân gửi các bạn R Xưa, Quốc Tuyên, Uyển Diễm, Thu Thủy, Locbach, HN Tín, nguyentiet,Trần Kim Loan, Lamcamai, Lê trọng minh Kha, Ng Khánh Tiến, nguyenhoanglamni,Bích Vân , Mộng Cầm , Kimchi Hoàng, cảm ơn Tuyết Đào đã có nhã ý đăng bài thơ vào dịp tháng 7,đúng với thời gian nghệ thuật trong bài thơ. Uyên cũng rất cảm ơn các bạn đã tiếp nhận bài thơ rất nhiệt tình. Riêng bạn nguyentiet đã bình rất hay, rất cảm xúc nên được nhiều bạn …ké. Chuyện chuồn chuồn cắn rốn là kỷ niệm của bao nhiêu người đã trải qua thời thơ ấu ở những miền quê. Hầu như ai cũng bị đánh lừa một cách rất ngây thơ như vậy. Uyên thuộc loại dễ tin người nên còn bị đánh lừa rằng cứ úp cái nón lá xuống đứng lên đỉnh nón thì sẽ thấy biển. Vô lý như vậy mà cũng làm theo, rốt cuộc cái nón bị hư và bị mẹ mắng. chuyện hồi nhỏ buồn cười quá các bạn nhỉ. Sau nầy dẫu có biết bơi cũng cứ bị chìm nghĩm giữa dòng đời phải không các
bạn. Một lần nữa cảm ơn các bạn, chúc các bạn vui, khòe.
V.Hoài Uyên