Luân Hoán Đã Yêu Như Thế Nào?

Tôi quen anh  Luân Hoán qua sự giới thiệu của một người bạn Nữ Lớn: cô Lai Hồng, cô có nhã ý giới thiệu một số Văn – Nghệ sĩ hải ngoại cho trang web của tôi. Từ đó, ngoài việc đăng bài và giới thiệu bằng hữu của hai trang web, thư đi tin lại anh em chúng tôi dần dần hiểu rõ cuộc sống của nhau, thân thiết hơn tình cảm văn nghệ bình thường một chút. Nay biết tin anh sắp in tập thơ, tôi may mắn  được anh cho coi trước và xin viết vài hàng về Anh: một nhà thơ rất hào hoa trong  lãnh vực tình yêu, một lãnh vực mà bất cứ người Nữ nào cũng quan tâm và thích thú.

Để xem nhé, Luân Hoán biết yêu từ lúc nào? người đầu tiên có  phải là cô bé lai Pháp mang tên Đỏ không?

khi gặp nhau em độ chừng lên 8
tôi chớm 10 rất đỗi ngô nghê
em quá đẹp bởi vì em lai Pháp
tôi lên rừng rồi trở xuống nhà quê

[ Hàm Tiếu ]

Cậu bé đã biết hương tình từ một tình cờ rất con nít:

tôi mỏi đớ, nắm chân em lưỡng lự
tay vụng về tinh nghịch úp lung tung
em u ớ nói gì như đang mớ
tôi khi không nghe nhịp máu lạ lùng

từ phút đó nằm thức hoài đến sáng
tưởng tượng ra nhiều chuyện chẳng đầu đuôi
da em ấm tôi hít hà ngột thở
nghe nhiều nơi rất khác lạ trên người

[ Hàm Tiếu ]

Vào nửa thế kỷ trước trong gia đình Nho giáo của song thân Luân Hoán thì chuyện nầy đáng đánh đòn nếu nói ra nhưng đối với Freud [1] thì đây là thể hiện tâm sinh lý bình thường của một cậu bé lên mười.
Và sau những đụng chạm mơ màng đó thì nhà thơ đã lãng đãng dăm ba mối tình mộng rồi cắt băng khánh thành tình yêu để có nụ hôn đầu đời vào năm mười sáu tuổi – tuổi trăng tròn- theo tự sự của dòng thơ Anh thì có lẽ lúc này tác giả học đệ tam chăng?

thuở mới yêu, em độ chừng mười bảy
sắc hương thơm đằm thắm nở nụ hoa
ta lụt lịt chỉ thua em một tuổi
sao khù khờ nhút nhát – nghĩ không ra

[ Nụ Trăng Đầu Đời ]

môi với lưỡi chưa một lần dám chạm
nước bột nhau mặn nhạt ngọt ra sao
vào xi nê chỉ dính chùm mái tóc
và mười ngón tay siết thật khít khao

[ Nụ Trăng Đầu Đời ]

Đây mới chính là tình thật sự của tuổi mới lớn:

yêu chẳng biết làm gì hơn ngoài nhớ
nhớ lạ kỳ, nhớ tưởng phát cuồng điên
mới chia tay, vừa đến nhà đã viết
trao gởi cho nhau liên tiếp nỗi niềm

chữ chẳng nói thay lòng hay đều vụng
để bất ngờ chia biệt chẳng nguyên do
vết thương tình của nhau không hiện rõ
vì hình như hai đứa giỏi giả đò

giờ em đã là chim lồng quí phái
ngậm nụ trăng đầu hay nhả từ lâu ?
ta nhờ nuốt đã như là thi sĩ
nụ tình xưa thành nụ thơ nhạt màu

[ Nụ Trăng Đầu Đời ]

Trước đó thì nhà thơ đã có những mối tình ngọt ngào, thơ mộng – dù rằng , mỗi năm một giai nhân ngự trong hồn thơ- lãng mạn và chung thủy gớm ta ơi!

tình ta ở giữa thời đang đệ lục
kết thúc ra sao chuyện dễ hiểu rồi
em chừ vẫn âm thầm nơi quốc nội
ta lâu lâu sờ lại chút ngậm ngùi

[Tình Năm Đệ Lục]

ta khờ dại, ta già, ta ốm yếu
một phần trọng tội thuộc về em
mới đệ lục làm cho chàng đệ tứ
bỏ làm thơ-trong-sáng thình lình

lẽ ra bắt đền em mới được
nhưng mà thôi, đền những cái chi ?
ta chừ vẫn chờ em nhắn, gọi
chẳng lẽ em không nhớ chút gì ?

[ Người Tình Năm Đệ Ngũ ]

hết hồn cúi mặt qua loa
rồi theo em đạp xa xa đến trường
cả ngày hôm đó dễ thương
mặt bảng, viên phấn ngát hương hoa hồng

câu thơ khó giấu trong lòng
mặt bàn chằng chịt nét rồng phượng bay
em ngồi lớp dưới đâu hay
mỹ danh em sống mỗi ngày bên ta

[ Tình Thời Đệ Tứ ]

Cơ ngơi của những giai nhân chính là trường Hồng Đức nổi tiếng một thời, trường Nữ kín cổng cao tường, trường Pascal văn minh, trường Trưng Vương của Sài Gòn hoa lệ và có cả xứ Huế kiêu sa:

ơi cô bé, nàng nữ sinh Hồng Đức
ta yêu em, đã không phải mơ rồi
mà yêu thật một người bằng xương thịt
thơm như hương thơ ướp ngát bên trời

[Gởi Người Em Hồng Đức ]

bỗng trường phân biệt gái trai
chia em qua cõi chân dài bên kia
em về Trường Nữ cách chia
tôi toan tính dựng tấm bia thất tình

may nhờ thương nhớ mênh mông
câu thơ như chiếc cầu vồng tình si
trông vời từng bước em đi
thơ giàu lên mãi đến khi tang bồng

[ Em Của Thơ Đã Về Đâu ]

thơ thẩn loanh quanh gần cổng trường
hồi hộp chờ một dáng Trưng Vương
thuộc lòng mắt ngọc từ hôm ngộ
mày liễu tình cờ thoáng vãi hương

[ Đôi Mắt Trưng Vương ]

em là tiểu thư nhà quan
tại Tòa Thị Chính, giàu sang, ngon lành
theo học Lycée Pascal
cánh cửa đời mở bức tranh màu hồng

chiều chiều lượm gió bờ sông
ngậm kem Diệp Hải Dung nồng cánh môi
đầm xòe, váy ngắn thả trôi
hương con gái hát ấm trời xanh mây

[ Cô Bạn Vợ Tôi ]

gió lòn từ trước ra sau
tóc bay quấn quít trong màu nắng trong
bay từ Gia Hội, Kim Long
tỏa sang Mang Cá ngấm vòng Cổ Ngư

ơi cô Tôn Nữ tiểu thư
dải quai nón lụa hình như quá mềm
chắc vì hai cánh môi em
thỉnh thoảng chạm phải cho nên se mình

[ Thơ Trong Nón Lá ]

Không đóng khung trong cửa lớp sân trường. chàng thi sĩ lại lan man khắp nẻo đường đất nước để gieo bùa yêu, đối tượng của anh theo xúc động của trái tim chứ không gò bó trong kinh điển, và một đêm trăng chàng đã gặp:

em từ bụi chuối bước ra
ánh trăng làm nũng chao qua ống quần
niềm vui giấu dưới bàn chân
vỡ theo sợi gió lâng lâng ngậm ngùi

[Trăng đêm nở hoa ]

Theo em đến chợ vẫn chưa vừa nhớ thương:

đoạn đường thẳng ngắn khúc khung
năm phút đã tới sát lưng Chợ Cồn
nắng mai còn đọng khoảnh tròn
người chen kẻ lấn e mòn… mất thôi

cô nàng vào chợ tức thời
tôi dựng xe nhảy lên ngồi ngó quanh
dại gì mà ngắm trời xanh
khi hoa đua sắc như tranh quanh mình

[ Chầu Rìa Chợ Cồn ]

hay ở một làng quê nào đó bất chợt gặp trên đường thiên lý:

nơi em đang bước chân qua
ngó giống một góc làng ta quá chừng
hàng cây rậm lá sau lưng
hùa theo chim hót lừng khừng giữa trưa

con đường đất tội nghiệp chưa
cỏ gà cỏ cú lưa thưa từng vùng
dễ thương thay hai lai quần
vãi hương xuân sắc theo từng bước chân

[ Ước Mơ Thình Lình ]

rủ ai trở lại ngày thơ
ra thềm gió mát đánh cờ-gánh chơi.
mở bia,  cầm nắp ken,  ngồi
nhớ mặt nền đất bóng ngời nắng mưa

rủ ai trở lại ngày xưa
đêm vàng trăng bám đu đưa góc hè
bàn tay “bịt mắt bắt dê”
run run như thể chưa hề quen hơi

[ Bất Chợt Nhớ ]

Và thẩn thờ trước chiếc yếm nghìn năm xưa cũ:

yếm xinh rũ người cùng xinh
hay người rũ yếm cùng linh hiển đời

nghiêng nghiêng mảnh vải thảnh thơi
cổ, eo dây buộc lả lơi hững hờ
che trong mở những tình cờ
thoáng hiện bàng bạt ước mơ bềnh bồng

[ Yếm Đào ]

Không gian tình yêu ở muôn nơi, ở biển, ở chợ, ở hồ bơi, miếu, đình và giường chiếu  :

biển xanh nằm dưới nắng trời
ta ngồi trên cát ngắm người mê bơi
thân chao như tấm lụa trôi
sóng cuốn sóng đỡ sóng phơi mượt mà

mây cao chốc chốc muốn sa
nắng soi từng góc thân hoa thiên thần
câu thơ biết phận cù lần
rút lui vào trái tim trần nằm mơ

[ Thả Thơ Trên Biển ]

hồ đẹp em xinh, chuyện bình thường
say thơ một chút cũng dễ thương
ta, người hạ giới hơi vơ vẩn
lẩm cẩm sinh thêm ít sợi buồn

[ Bên Hồ Bơi ]

cho ta mượn cánh lưng trần
viết đoạn lục bát bâng khuâng trong lòng
câu đầu tả cảnh bông lông
câu sau mở ý lông bông ngập ngừng

[ Thơ Trên Lưng Trần ]

ta một thuở vô cùng phạm thượng
dám hôn em giữa miếu giữa đình
dưới bệ thờ thần hoàng thổ địa
nắm tay em lòng dạ bất minh

…………………………………….

ta một thuở vô cùng lỗ mãng
dám hôn em góc chợ hiên chùa
em bẽn lẽn cúi đầu đồng lõa
da má thơm môi đượm me chua

[ Nói Phét ]

chân ta gác thấm nhuần hương cỏ tóc
giấc mơ hồng tươi roi rói xuân xanh
nguồn thơ chảy nhẹ nhàng theo cảm hứng
em theo thơ chín tới những ngọn nhành

[ Đôi Bạn Chung Giường ]

Nhà thơ cũng không quên những người ngọc trong giới văn nghệ:

em là hoa nên ghiền vẽ hoa
song hoa hợp bích quả như là
tinh khôi một khối thơm trời đất
nghệ thuật nhân sinh chợt sáng lòa

em có bao nhiêu ngọn bút lông ?
bàn tay khuê các ngón thơ cầm
tượng trưng một ngọn nơi trần thế
còn những ngọn kia bận trổ bông

[ Họa Sĩ Và Họa Phẩm ]

văn thơ người, cõi thần tiên
nuôi xanh từng tế bào linh thiêng tình
tôi từ hạt bụi nhân sinh
vấp dòng sông- chữ- người thình lình thơm
quả nhiên trời đất có lòng
giữa tâm hạt gió đôi dòng :
– dễ thương !

[ Ngợi Ca Bút Hoa ]

Về nhan sắc thì khỏi nói, người yêu của thi nhân luôn được tấn phong hoa khôi, hoa hậu:

mỗi em ta dựng mỗi ngôi
từ hoa hậu đến hoa khôi chân tình
biết bằng lòng với chính mình
hạnh phúc bừng nở nụ tình sáng trăng

[ Dẻo Miệng]

Làm người yêu của nhà thơ, các cô không sợ xấu bởi những nét mà búa rìu dư luận chê bai với Luân Hoán anh ca ngợi tất tần tật:

ơi em tóc ngắn mi dài
cánh tay cán vá đôi vai lẳn tròn
ơi em môi chưa bén son
lé kim răng hở xinh non tuyệt trần
ơi em giọng bổng âm trầm
bắc trung nam hót véo von thơm lời

[ Ngợi Ca Mỹ Nhân ]

Luân Hoán yêu bao nhiêu người, tạm gọi là vô số hay hơn thế nữa, nào là các Họ: Huỳnh, Hồ, Lê, Hoàng, Phan , Ngô , Thân, Đoàn, Đinh, Nguyễn, Trần..:

có một thời tôi mê cô bé
mang họ Đoàn sớm biết mê thơ
lòng em đã cho tôi cuốn vở
chép say mê bao chuyện dật dờ

có một thời tôi mê cô bé
mang họ Đinh lụt lịt khờ khờ
rất ít nói nhưng khi mở miệng
thơm mùi hoa ngát cả hương thơ

có một thời tôi mê các bé
đều mang chung họ Nguyễn quân vương
và mỗi em đều cùng bỏ lại
trong lòng tôi chút ít buồn thương

[ Một Thời Mê Gái ]

vì sao mà yêu nhiều thế nhỉ:

đời tôi vốn vô cùng hạn hẹp
chỉ linh tinh vụn vặt mê tình
thương vết thương còn chưa kín miệng
đã có em cho lòng hồi sinh

[ Một Thời Mê Gái ]

Đôi khi anh lại biện hộ cho trò bắt cá hai tay của mình:

nhớ lại ngày xưa, ta quá khờ
đầu đời, dại gái thật ngây ngô
mê cùng một lúc: một đôi bạn
hầu hạ một lần cả hai cô

[ Chưa Phải Là Chuyện Tình Tay Ba ]

Chuyện thật tức cười khi anh láu cá nầy luôn than van mình dại khờ:

đố bạn tôi nghiêng về cõi nào
dù hơi nghiêng thật, chẳng ra sao
tôi khờ, tôi vụng, tôi ngu ngốc
và cả hai cùng hóa kiếp thơ

kết thúc, trắng tim vẫn có lời
tôi giàu ích kỷ quá đi thôi
không thương ai cả, tôi yêu hết
đành trốn bất ngờ, cam rút lui

[ Chuyện Tình Tay Ba ]

Và trong đám xuân xanh ngày xưa ấy, khi có một người vừa từ giả cõi đời thì Luân Hoán là người nhỏ giọt lệ đầu tiên:

không thể tiễn người một nén hương
xin thành tâm thắp những u buồn
mỗi lần thiên hạ vơi nhân mạng
ta nhận thêm về một vết thương

vẫn thở, vẫn mơ, vẫn lừ đừ
nỗi buồn vĩnh biệt chẳng riêng tư
ta cho ta phép cuồng điên gọi
sao mỹ danh ngân một âm « ư » !

[ Nỗi Buồn Vĩnh Biệt ]

Luôn miệng thanh minh:

ta không phải Nhạc Bất Quần[2]
cũng không là Đoàn Chính Thuần[ 3] đâu em
lăn lộn đời hơi lấm lem
vẫn sạch như ngọc từ trên xuống mà

[ Nhắc Lại ]

Nhưng coi lại , thì hình như thi sĩ nhà ta còn trăng hoa hơn nhân vật trên một bậc:

em chánh ngôi đã có phần
nới tay, tìm chút nợ nần thử coi
của đời sẽ trả cho đời
riêng em góp đủ vốn lời như xưa

[ Thề ]

Người được được thi sĩ dành nhiều phần ưu ái là hiền thê Trần Thị Lý,nàng vừa là người tình, vừa là bạn, vừa là hồng nhan tri kỷ nên theo bàn tay, gót chân, việc làm của nàng thơ đều nở hoa:

tên em tên một loại hoa
thơm từ chạng vạng đậm đà suốt đêm
cánh mỏng mảnh, hương mông mênh
dịu dàng tẩm ướp hồn lên đời thường

Dạ Lý Hương, Dạ Lai Hương:
cũng là bông Lý bình thường đơn sơ
đứng góc sân, ẩn ven rào
xác là thực vật, hồn thơ chập chùng

[ Qúy Danh ]

năm tháng bình thường không chậm nhanh
lúc nào em cũng rất xuân xanh
tuy rằng sương tuyết trên nhành tóc
chẳng ẩm lòng thơm những hiền lành

em vẫn là thơ của những thơ
ngày xưa ta viết đến bây giờ
cho dù bay bướm đôi ba bận
tình vẫn về em hóa kiếp thơ

[Cho Lý Ngày 61]

ăn vào đêm chẳng chiêm bao
mà gặp được trọn giấc mơ yêu đời
thấy yêu nhau thật tuyệt vời
nghe trong máu hát những lời ngợi ca

em yêu và giàn Khổ-Qua
rộn ràng hít thở trong ta nồng nàn
cô người dưng khác họ hàng
đã thành ta trổ muôn ngàn đóa thơ

[ Em Và Giàn Khổ Qua ]

Luân Hoán đúng là ông Hoàng của tình yêu, trong tam cung lục viện của anh người nào cũng  được hiển linh, cho dù là bóng dáng chưa quen, chỉ mới thấy trong Lễ Hội , nghe đồn nàng ở Nại Hiên, anh đã đạp xe qua không biết mấy con hẽm để rồi khi biết tên nàng, người thực đã có đôi, anh vẫn không ngừng thương nhớ vẫn có dòng thơ dạt dào tặng bạn chưa yêu, rồi một thời theo Nhỏ xóm Chùa, rồi thời mê Hoàng Tiểu thư, rồi Tiểu Thơ Đại Lộcv.v.v. ngay cả những người lên xe hoa êm ái trao chàng một vết thương chí mạng thì chàng vẫn nâng niu người bằng những dòng thơ ngọt ngào. Các người Nữ đã đến trong đời anh đều rất yên tâm vì ai cũng đẹp , cho dù sương gió cuộc đời bao nhiêu năm thì vẫn luôn được nhà thơ tôn vinh như thời đôi mươi, nếu Anh sống được bách niên thì những người thơ ấy vẫn luôn luôn ở độ xuân thì, từ cô bé bé họ Trần lí lắc năm xưa nay đã là hiền thê bắt anh hầu hạ suốt đời [ không biết ai hầu ai đây? ] rồi đến các nhân vật được giữ thơ, tặng thơ, gặp gỡ tình cờ…

Ngày nay, mỗi lần đọc tin thời sự thấy tuổi trẻ Việt Nam yêu nhau “ ăn miếng , trả miếng” xử sự tình yêu theo kiểu xã hội đen tôi rất ngậm ngùi phải chi các em được hưởng một chút vị tha và độ lượng của anh Luân Hoán trong tình yêu thì chắc sẽ không có những hành động nông nỗi vừa hại cuộc đời của người và tàn phá tương lai mình. Và nếu Kim Dung đã đọc thơ Luân Hoán thì chắc ông cũng không dám xây dựng hình tượng Lý Mạc Sầu[4] . Nếu Lý Mạc Sầu mà gặp Luân Hoán thì sao nhỉ? chàng sẽ dạy đàn cho nàng, dạy nàng làm thơ dĩ nhiên là có điều kiện trao đổi theo mỗi loại thơ, nếu nàng dở thói chanh chua kiêu kỳ thì chàng sẽ hăm nàng bằng một mớ tràng giang lục bát, rồi chàng sẽ viết thư tình mỗi ngày, rồi tặng thơ cho nàng, say sưa trong  tình yêu của Luân Hoán nàng sẽ quên phức Lục Triển Nguyên, còn thì giờ đâu mà tính chuyện trả thù gieo rắt đau thương cho những người vô tội khác.

Qủa vậy, trong lâu đài tình ái của Anh Luân Hoán , mọi người đều được chắp cánh để thăng hoa, nhờ đó mẫu người tình càng thêm hoàn mỹ. Xin mượn bốn chữ của Kim Dung đưa nhà thơ lên mây để hội ngộ với các nàng thơ diễm lệ:

Võ lâm chí tôn

Thi sĩ Luân Hoán

Đệ nhất cao thủ về môn” Yêu”

[1] Nhà phân tâm học người Áo

[2] Nhân vật trong tiểu thuyết Kim Dung

[3] Nhân vật trong tiểu thuyết Kim Dung

[4] Nhân vật trong tiểu thuyết Kim Dung

0 thoughts on “Luân Hoán Đã Yêu Như Thế Nào?

  1. LêCôngDzũng

    Wow!
    Đọc một mạch bài viết tuyệt vời của Đại Tỷ. Không ngờ đại tỷ đọc và yêu thơ Luân Hoán nhiều đến thế! Bài viết của Đại tỷ thật xuất sắc, Đại tỷ đã đọc và cảm thơ Luân Hoán đến trong tận cùng của ý thơ, với những dẫn chứng thật đầy đủ. Qua bài viết của Đại tỷ đệ càng cảm thấy yêu thơ Luân Hóan và cảm nhận thơ của anh một cách trọn vẹn và sâu sắc hơn . Bằng một giọng văn nhẹ nhàng, nhưng sâu sắc và đầy tính thuyết phục , Đại tỷ đã làm cho đệ và có lẽ cho rất nhiều người khác cảm nhận và yêu thơ Luân Hoán nhiều hơn. Đoạn bình luận sau đây thật thú vị:
    “Ngày nay, mỗi lần đọc tin thời sự thấy tuổi trẻ Việt Nam yêu nhau “ ăn miếng , trả miếng” xử sự tình yêu theo kiểu xã hội đen tôi rất ngậm ngùi phải chi các em được hưởng một chút vị tha và độ lượng của anh Luân Hoán trong tình yêu thì chắc sẽ không có những hành động nông nỗi vừa hại cuộc đời của người và tàn phá tương lai mình. Và nếu Kim Dung đã đọc thơ Luân Hoán thì chắc ông cũng không dám xây dựng hình tượng Lý Mạc Sầu.”
    Cám ơn Đại tỷ với một bài bình thơ thật hay và rất sâu sắc.
    LCD

    Reply
    1. Khoa Trường

      Đúng vậy đó anh LCDzũng! So với trình độ yêu, năng lượng yêu, không gian yêu, đối tượng yêu…etc…của sư phụ Luân Hoán thì anh em mình chẳng là cái đinh gì cả! hic hic…

      Reply
  2. Khoa Trường

    HAY QUÁ CÔ ƠI! VOTE “LIKE” CÔ! 😛
    Đọc bài viết này mới biết thêm về Sư phụ Luân Hoán-Võ lâm chí tôn, Đệ nhất cao thủ môn “Yêu”. Cho em làm đệ tử với Sư phụ ơi! 😆

    Reply
  3. Thu Thủy

    Qủa vậy, trong lâu đài tình ái của Anh Luân Hoán , mọi người đều được chắp cánh để thăng hoa, nhờ đó mẫu người tình càng thêm hoàn mỹ. Xin mượn bốn chữ của Kim Dung đưa nhà thơ lên mây để hội ngộ với các nàng thơ diễm lệ:

    Võ lâm chí tôn

    Thi sĩ Luân Hoán

    Đệ nhất cao thủ về môn” Yêu”

    Oh rất ngưỡng mộ, ngưỡng mộ.

    Reply
  4. Huỳnh ngọc Tín

    Nghe danh Luân Hoán đã lâu, nay đọc lời bình của Đại Tỷ mới biết thơ anh hay thật.
    Lời bình hay lắm, khen cũng bằng thừa, vì Cô là Đại Tỷ mà!

    Reply
  5. nguyentiet

    Luân Hoán đúng là ông Hoàng của tình yêu, trong tam cung lục viện của anh người nào cũng được hiển linh,

    Qủa vậy, trong lâu đài tình ái của Anh Luân Hoán , mọi người đều được chắp cánh để thăng hoa, nhờ đó mẫu người tình càng thêm hoàn mỹ. Xin mượn bốn chữ của Kim Dung đưa nhà thơ lên mây để hội ngộ với các nàng thơ diễm lệ:

    Võ lâm chí tôn

    Thi sĩ Luân Hoán

    Đệ nhất cao thủ về môn” Yêu” (NTTĐ)

    Đại Tỷ thấu hiểu thơ tình yêu của anh Luân Hoán rất tuyệt vời!
    Cho em mượn câu này của Đại Tỷ để kết lời còm nhé!
    “một nhà thơ rất hào hoa trong lãnh vực tình yêu, một lãnh vực mà bất cứ người Nữ nào cũng quan tâm và thích thú.”

    Reply
    1. Tuyết Đào

      Cám ơn em, lâu lâu Đại Tỷ ăn cắp nghề bình thơ của em đó, đừng hờn nghen .

      Reply
  6. Quốc Tuyên

    Qủa vậy, trong lâu đài tình ái của Anh Luân Hoán , mọi người đều được chắp cánh để thăng hoa, nhờ đó mẫu người tình càng thêm hoàn mỹ. Xin mượn bốn chữ của Kim Dung đưa nhà thơ lên mây để hội ngộ với các nàng thơ diễm lệ:

    Võ lâm chí tôn

    Thi sĩ Luân Hoán

    Đệ nhất cao thủ về môn” Yêu”

    Không còn gì để nói thêm, thơ tình yêu của anh Luân Hoán trên cả tuyệt vời!

    Reply
  7. Tran thị hiếu thảo

    Cám ơn chị đã cho T đọc thêm về những vần thơ cuả LH, thật sự T rất mê đọc thơ từ 18 tuổi là T mê đọc thơ XD,HMT ,NB qua nuớc Mỹ Thảo lại đọc thơ cuả DTL, HHC, LH và nhiều nguời khác nưã.. thơ là một món ăn tinh thần bật nhất mà không thể thiếu trong cuộc sống vui buồn cuả T.
    Hôm nay đuợc chi show thêm về thơ cuả LH. LH có những bài thơ tình đọc rất lôi cuốn…. nhưng có những bài T chưa cảm nhận ( chắc lỗi nơi mình không hiểu đuợc ý nghiã vần thơ mà ý anh muốn trang trải…)
    Nhưng hôm nay đuợc chị giới thiệu với tưạ đề rất hấp dẫn “Luân Hoán đã yêu như thế nào?” cám ơn chị đã cho T đọc với hồn thơ anh yêu như thế nào”.Hiểu một chút vị tha và độ luợng, trong tình yêu thì chắc sẽ không có những hành động nông nỗi vưà làm hạicuộc đời cuả người mà tàn phá tương lai mình… Em rất thích những câu viết này chị ạ .Mặc dầu em lĩnh hội chỉ 50% cuả hiểu biết câu này, nhưng “Hồn trong như ngọc” Cám ơn chị cho để biết những vần thơ và rung cảm từ những câu thơ…

    Reply
  8. Bích Vân

    Võ lâm chí tôn

    Thi sĩ Luân Hoán

    Đệ nhất cao thủ về môn” Yêu”

    Vui thật, có ai độ với anh LH không?

    Reply
    1. Tuyết Đào

      Còn nhiều chứ em nhất là trong Hương Xưa có rất nhiều cao thủ về môn yêu đó, nhưng vì đang đọc thơ Luân Hoán nên cho thi sĩ lên mây chút xíu.

      Reply
  9. locbach

    Không cần phải nói nhiều lời khen tặng,chỉ xin thưa với anh rằng LUÂN HOÁN tôi rất thích thơ anh…êm ái,sâu sắc…không khác như thơ của Trần Dzạ Lữ,Lương Viết Khiêm…(những tiền bối tôi yêu.)

    Reply
    1. Tuyết Đào

      Đúng rồi đó em , ngoài Luân Hoán chị cũng thích đọc thơ nhiều người khác trong đó có Bạch Xuân Lộc hì hì

      Reply
  10. Nguyên Lương

    Đệ yêu và mê thơ LH đã từ lâu, từ thuở mới biết yêu cho tới lúc lận đận vì yêu, và “lên bờ xuống ruông ” vì yêu. Những lúc đó, trong cái tâm sự ngổn ngang, những con chữ của Luân Huynh cứ nhảy múa trong đầu, xoa dịu trái tim đau và cho mình tìm thấy một chút bình yên trong cõi tạm.
    ĐT đọc và bình thơ của LH như nắm bắt được cái mộng của chàng thơ. Thơ của LH thường đùa với chữ nghĩa nhưng không bao giờ đùa với tình yêu: Tình yêu ngọt ngào, thắm thiết. Tình yêu mật ngọt. Tình yêu thâm sâu. Đọc thơ Anh, tưởng như Anh yêu nhiều, yêu dữ dội lắm, nhưng anh thường chỉ mượn cô này, cô kia để chỉ nói về một cô của riêng Anh: Chị nhà, một người vợ mà nghe những ai quen biết anh chị đều khen Chị rất đẹp, nữ tính, và chịu nổi cái tính tưng tửng của chồng mình.
    Đọc một lèo bài viết của ĐT thấy một chút cái thế giới thơ của nhà thơ xứ Quảng mở ra: Thế giới của tình yêu. Hình như những mỹ nhân của thế gian này đều một lần ghé qua thơ Anh và để lại cho người đọc những thèm khát được ôm lấy nàng thơ của Anh một lần. Không ôm được thì đành chờ, bây gìờ tạm thỏa mãn, ngồi rung đùi, nhâm nhi cà phê đọc vài lần qua bài viết của ĐT cái đã.
    Thích lắm!
    NL

    Reply
    1. Tuyết Đào

      Đệ ơi! lâu ngày tỷ ăn trộm nghề của của tiểu đệ đó. Mong đệ đừng
      chê tỷ múa rìu qua mắt thợ nghen.

      Reply
  11. Lẫn Thẫn

    Đọc hết bài viết thì Lẫn Thẫn tui yêu đâu kém Luân Hoán sao không ai khen mình Võ lâm chí tôn vậy?

    Reply
    1. Tuyết Đào

      Có đây! xin được khen Lẫn Thẫn một lần nhé.
      Võ lâm chí tôn
      Đệ nhất cao thủ Lẫn Thẫn.

      Reply
  12. TSN Ngọc Diệp

    Biết và thích thơ Luân Hoán từ khi gia nhập gia đình HX, nay được đọc bài bình thơ của Tuyết Đào, TSN lại càng thích và khâm phục nhà thơ LH hơn.Một bài thơ với những lời bình dị mà sao thắm thiết, dễ thương đến thế. Làm TSN cũng nhớ những thời xa xưa với tình yêu non dại của đứa con gái mới lớn, với “puppy love” của mình, rồi tình yêu cũng trưởng thành theo thời gian…
    Cám ơn thi sĩ LH và bình luận gia Tuyết Đào thật nhiều.

    Reply

Leave a Reply

Your email address will not be published.