VÕ HIỆP KỲ TÌNH THỜI HIỆN ĐẠI
HỒN NHIÊN TRANG VIỆN 1974
Thân tặng
Các đồ đệ thương mến của sư phụ…
– Một chuyện hồn nhiên
– Một mùa hồn nhiên
– Một đời hồn nhiên
Mời các bạn cùng luyện
Hồn Nhiên Chưởng Pháp
Để sống đời hồn nhiên
CHƯƠNG MỘT
HỒN NHIÊN BỖNG HẾT HỒN NHIÊN
*******
Hồn Nhiên trang viện một đêm mùa hạ.
Ánh trăng thượng tuần chênh chếch chiếu vào khu vườn đầy lá xanh của
những cây to trĩu quả bốn mùa, treo đầy những ụ đèn lồng mờ ảo.
Gió hiu hiu.
Những túm bong bóng cao su đủ màu bay phất phơ trong gió đêm dìu dịu.
Ánh trăng và đèn hoa thi nhau thắp đuốc cho cuộc vui trong hoa viên
rộng lớn. Chốc chốc có một nam lang vận áo quần màu nguyệt bạch ra
giữa sân đốt mười phong pháo thăng thiên tung lên trời, lấp lánh chạy
thành mười chữ:
HỒN NHIÊN GIÁO PHÁI
KỶ NIỆM THÀNH LẬP MƯỜI NĂM
Nhờ ánh sáng của mười ngọn pháo trời, khách bang quan mới thấy giữa
những gốc cây bày la liệt những bàn đầy thức ăn và thơm lừng những
chung rượu ngọt.
Giữa sân, một ngọn đèn kéo quân tư vuông một mặt ba mươi sáu thước
chạy liên hồi với hai mươi bốn màu trông rất đẹp mắt. Quanh tám bàn
thức ăn là một chiếc cẩm đôn bọc nhung trắng và bảy cái ghế dựa bọc
nhung bảy màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Lạ một điều là giữa
khung cảnh huy hoàng như một da hội lộ thiên đó lại tịnh yên không một
tiếng nhỏ. Nếu không có thấp thoáng nam lang bắn pháo thì người ta ngỡ
lạc vào một động thiên thai nào…
Lá đào rơi rắc lối thiên thai
Suối tiễn oanh đưa những ngậm ngùi
Nửa năm tiên cảnh
Một bước trần ai
Ước cũ duyên thừa có thế thôi
(Tống biệt)
Lại có tiếng thầm thì nho nhỏ:
– Hay quá! Giờ nhã nhạc đã khởi hành, bọn mình sắp được ăn.
Có tiếng suỵt và giọng cằn nhằn:
– Im nào! Đại ca suốt ngày chỉ lo mỗi việc ăn với uống.
Giọng ban đầu lại cất lên có vẻ tức bực:
– Nhị sư đệ! Nhà ngươi có mỗi việc hái cỏ bâng khuâng để ướp trà thì
làm sao biết đói. Có như ta phải vận chuyển cái chuông Diệt sầu nặng
ngàn cân từ Thất sơn xuống mới thông cảm cho cái bao tử đã hai ngày
trai giới.
Giọng được kêu là Nhị sư đệ cười khẽ:
– Trần ca! Đùa chút chơi mà đã giận rồi, tiểu đệ cũng đói nhưng đợi sư
phụ hành lễ đã chứ.
Giọng ngâm thơ bỗng bặt im và ba tiếng chuông Vô ưu thánh thót ngân.
Từ tiền trang viện xuất hiện bảy nam nhân vận bảy bộ y phục hợp cùng
màu sắc của những chiếc ghế ngoài trang viện. Họ lặng lẽ sắp hàng đi
ra, trang trọng nhưng không dấu vẻ ngạc nhiên. Hai nam nhân đi đầu vẫn
tiếp tục câu chuyện bỏ dở ban nãy:
– Lạ quá! Sao năm nay sư phụ rút ngắn giờ hành lễ lại vậy, chả có tấu
khúc “Hồn Nhiên Hành Khúc” gì cả.
Gã thứ hai chưa kịp trả lời thì một nữ nhân vận đồ trắng từ trong
trang viện bước ra, mỉm cười đỡ lời:
– Các đồ đệ! Năm nay ta giản dị hóa bớt những lễ nghi phiền phức cho
giáo phái chúng ta và cũng để cho đại đồ đệ của các người đỡ lo lắng
vì cái bao tử đang xẹp lép như bánh bao chiều.
Sáu nam nhân đều bật cười, gã đi đầu quay lại phụng phịu:
– Sư phụ! Bánh bao chiều kêu đói ơi là đói!
Sư phụ của gã khoát tay:
– Thì đến giờ ăn rồi đó. Gớm! Đại đồ đệ gì mà háu ăn như em bé!
Nam nhân sắp hàng thứ ba vụt lên tiếng:
– Sư phụ! Cưới cho đại huynh một nữ nhân để cô ta cho đại huynh bú,
đại huynh khỏi háu đói.
Gã đi đầu quay lại sững sờ:
– Vũ Tuấn! Ngươi cả gan đùa cợt với Trần Đức đại Huynh, học trò ngôi
thứ nhất của sư phụ hay sao.
Vũ Tuấn không chịu thua:
– Thế ngươi cả gan bắt nạt học trò cưng ngôi thứ ba của sư phụ hay sao.
Gã đi hàng thứ bảy bỗng vọt miệng:
– Lạy Chúa tôi! Ngôi Cha, Con, Thánh thần Amen, các đại huynh dành hết
vậy tiểu đệ ở ngôi nào.
Gã đi đầu quay lại hóm hỉnh:
– Lưu Minh à! Nhà ngươi ở ngôi thứ bảy tức là ngôi thất tình đó.
Gã sắp hàng thứ năm góp tiếng:
– Tiểu đệ thất tình nghĩa bóng hay nghĩa đen?
Gả hàng thứ ba Vũ Tuấn giảng giải:
– Nghĩa nào cũng đúng cả. Này nhé ví dụ hắn có bảy cô bồ tức là có bảy
mối tình, bảy cô yêu hắn quá cỡ thợ mộc mà ghen nhau, oánh lộn nhau,
giết nhau, chết hết cả bảy. Tóm lại hắn thất tình.
Lưu Minh cương cổ cãi:
– Bậy nào, sư phụ có bói cho tiểu đệ, số tiểu đệ là đào hoa mà làm sao
thất tình được.
Gã hàng thứ sáu quay lại hóm hỉnh dí ngón tuy vào trán Lưu Minh:
– Càng đào hoa càng “chít” con ạ!
Trần Đức quay lại đốc thúc:
– Mau lên anh em! Sắp hàng bái tổ rồi ăn chứ!
Cả bọn đủng đỉnh đi ra, sau cùng là sư phụ của mấy gã. Trần Đức quay
lại mè nheo sư phụ gã:
– Bạch sư phụ! Để thêm phần giản dị hóa chương trình, miễn phần bái
tổ, đệ tử gióng năm hồi chuông khai mạc để các đệ tử bậc nhị và bậc
tam họ ăn kẻo tội họ, chắc là họ đói lắm đó.
Sư phụ gã trừng mắt nhìn gã, cả bảy đệ huynh gã cũng trừng cả mắt để…
ngạc nhiên. Tám chiếc cẩm đôn bỗng sắp chồng lên nhau như cái thang và
trước mắt mộtcảnh tượng thê lương làm Trần Đức đau lòng hơn ai hết. Đồ
ăn không cánh mà bay, chỉ còn trơ vơ những cái bàn nằm cô quạnh buồn
bã.
Qua phút bi thảm lặng người, sư phụ của mấy gã bèn lấy lại phong độ quát lên:
– Các đệ tử! Đi tìm gian tế!
Trần Đức nhân cơ hội bèn phóng đi nhanh nhất, đến các gốc cây để bảo
vệ các mâm đồ ăn nhưng than ôi, các phần đồ ăn này cũng cùng chung số
phận với những mâm đồ ăn của sư phụ gã và bảy đệ tử bậc thứ nhất. Nghĩ
mà tội nghiệp cho thân phận các đệ tử bậc nhì và bậc ba tối nay chắc
đói meo. Trần Đức không sao tránh khỏi đôi giòng lệ thảm. Nguyên Bình,
Phàn Quyến và Nguyên Hội vừa đi vừa bàn tán:
– Trong hàng ngũ đệ tử của sự phụ ta nghi có gián điệp C.I.A. lộn sòng quá.
– Sư phụ đâu có dính dáng về chính trị, chắc là tổ chức F.B.I.
– Vừa rồi sư phụ có thu thập một đệ tử da hơi đen ta nghi đây là tổ
chức K.K.K. chọc quê sư phụ mình.
Nguyên Bình ngước lên nhìn trời trong xanh, ánh trăng vằng vặc nhưng
không phải để làm thơ mà để tìm chân lý, giây lâu gã kết luận:
– Dạo này không tặc mọc lên như nấm, bị tổ chức Interpol ra lệnh trục
xuất, bọn hắn sợ chết đói nên vơ bậy thức ăn của giáo phái mình.
Nhưng cả bọn bỗng giật mình vì giọng Trần Đửc la bai bải như bị rắn cắn:
– Sư phụ ơi! Con gái! Con gái!
Nguyên Hội nổi lòng hào hiệp:
– Anh em ta mau lại cứu nạn cho Đại sư huynh.
Cả bọn chạy lại cửa hữu vừa gặp Trần Đức mặt xanh như tàu lá vừa thở hổn hển:
– Mau mau lại hiệp sức với Hồ Hùng mà đấu chưởng với Thanh y hồ ly.
Biết tính của đại sự huynh gặp gái như gặp tà, Vũ Tuấn hỏi móc:
– Sao Trần ca võ nghệ tinh thông không giúp giùm Nhị sư đệ mà tới đây.
Trần Đức ký đầu Vũ Tuấn:
– Ngươi không biết bản tính lão gia sao, đánh ai cũng thắng cả chỉ
thua con gái mà thôi, nhất là con gái quá sức đẹp như ả hồ ly nọ.
Đôi mắt Nguyên Hội như đèn pha:
– Đẹp cỡ nào?
Trần Đức lim dim đôi mắt:
– Bằng một mâm cơm của sư phụ, bảy mâm cơm của đệ tử bậc nhất, bốn
mươi chín mâm cơm của đệ tử bậc nhị, hai ngàn bốn trăm không một mâm
cơm của đệ tử bậc tam.
Nguyên Hội ức quá nhưng chả biết làm sao, vừa vặn gặp Thanh y nữ nhân
đang bứt tóc để trói Hồ Hùng, gã la óng lên:
– Bớ nữ nhân kia! Đừng hà hiếp Nhị sư huynh của ta, Nhị sư huynh của
ta vốn trói gà không chặt, chỉ có ta đủ bản lĩnh cầm cự với ngươi
thôi. Có giỏi thì trói ta đây (quay lại thấy các sư huynh, sư đệ đều
đứng xa mình, gã nói nhỏ – Ta sẵn sàng tình nguyện cho cô nương trói
đó)
Thanh y nữ nhân yểu điệu đáp:
– Không dám! Không dám! Tiện nữ vốn là phái quần thoa, quanh năm suốt
tháng chỉ biết nấu cơm rửa chén đợi ngày cưới chồng đâu dám so tài
cùng các hạ. Xét rằng người ta ở đời phải có đôi có bạn cớ sao sư phụ
của các hạ bày đặt chuyện lạ lùng cứ bắt đồ đệ phải độc thân. Xét rằng
cuộc đời phải có hỷ, nộ, ái, ố, ưu sầu thì đời sống mới ý nghĩa sao sư
phụ của các hạ cứ bắt đồ đệ trồng cây bé bỏng trong đầu, cứ hồn nhiên
mãi, thấy con gái người ta mỗi ngày mỗi lớn bộ các hạ không buồn sao.
Nguyên Hội cười duyên:
– Đâu có! Đâu có! Vậy là cô nương không hiểu rõ tận tường giáo phái
của sư phụ tại hạ. Thấy năm rộng tháng dài sợ “cuộc đời có bao nhiêu
mà hững hờ” nên sư phụ mới lập đạo Hồn Nhiên cho “chẻ chung” mà ham
sống. Tại hạ và các bạn hữu đều còn ngây thơ vô tội nên sư phụ mới bắt
độc thân tại chỗ để yên tâm trau dồi con đường học vấn.
Thanh y nữ nhân mỉm cười:
– Nay thấy các hạ cũng đã lớn khôn nên sư phụ của tiện nữ là Hôn Nhân
kiếm khách mới sai tiện nữ mời Hồ Hùng đại huynh về để làm một cuộc
tra hỏi ngõ hầu tìm chân lý của ái tình. Tiện nữ nhũ danh là Đa Tình
mỹ nhân, còn các hạ?
Trần Đức núp sau lưng Nguyên Hội nói trổng:
– Cô kia! Thực phẩm bản chức có phải cô nương càn quét đó không?
Thanh y nữ nhân vẫn không chút bối rối:
– Đa tạ Trần ca có đôi mắt tinh tường. Quả vậy hôm nay là ngày phụ
thân định hứa hôn cho tiện nữ đã phái năm ngàn sư huynh qua sa mạc
Sahara tìm giống lạc đà cực béo về đãi khách, đã phái hai mươi lăm
ngàn sư đệ vượt trùng dương đến đảo Greenland bắt hải cẩu làm nem chua
thết tiệc, đã phái bảy ngàn năm trăm sư thúc qua Bombay lượm mót bò về
nấu cà ri. Than ôi! – thiếu nữ đồi giọng sụt sùi – bão cát bất ngờ đã
vùi lấp sư huynh, gặp tiết hàn thử nên dân Esquimo tàn nhẫn xào lăn
các sư đệ cho qua cơn đói. Các sư thúc vốn người mộ đạo Phật nên vượt
qua đỉnh Everest tới Tây tạng thỉnh kinh đức Bồ đề Lạt ma, ai dè lên
tới đỉnh thì gặp giống người rừng Monda còn sót lại xơi tái cả sư thúc
lẫn đàn bò. Biết Hồn Nhiên sư phụ các hạ có tấm lòng rất là từ bi hỷ
xâ, nên sư phụ tiện nữ lợi dụng mượn đỡ hẹn ngày không trả lại âu cũng
là làm của hồi môn cho chú rể vậy mà.
Trần Đức lật đật chạy lui như đạp phải lửa,vừa chạy vừa la:
– Ta không làm rể đâu.
Vì Trần Đức tận dụng công lực quá nhiều nên cuồng phong do sức hấp dẫn
của chàng kéo theo Nguyên Hội, Nguyên Bình, Vũ Tuấn, Lưu Minh và Phàn
Quyến. Thừa dịp ấy nữ y áo xanh bôn tẩu cõng theo Hồ Hùng. Lúc ấy sư
phụ của mấy gã mới chạy ra tay cầm phất trần – làm bằng chổi lông gà
có công dụng đuổi ma ái tình – miệng quát hỏi:
– Đâu! Gian tế đâu! Nãy giờ ta bươi hết trang viện chỉ gặp vài con chuột bạch!
Trần Đức mếu máo:
– Sư phụ! Bọn chúng sợ quá chạy rồi, Hồ Hùng sư đệ nóng lòng đuổi theo
để sưu tầm sào huyệt.
Sư phụ run rẩy:
– Trời ơi! Sao đồ đệ khờ quá, bao nhiên cạm bẫy bủa giăng ngoài đời,
Hùng nhi còn nhỏ dại tránh sao khỏi vấp.
Nguyên Hội bỗng kêu ý trời rồi ngã quay lăn đùng ra.
Đã túng lại còn thêm tối, sư phụ y đâm hoảng hốt:
– Hội nhi! Nổi chứng kinh phong từ bao giờ vậy?
Vũ Tuấn là người am hiểu tình thế bèn lên giọng bác sĩ:
– Bạch sư phụ! Lục đệ có hơi yếu tim mà thôi, bình thường tim Lục đệ
hơi to mỗi phút chỉ đập có sáu chục nhịp nay vì con ma nữ nọ dùng
giọng khiêu khích Lục đệ, nên nộ khí xung thiên cảm xúc quá mạnh do
vậy nhịp tim tăng lên gấp đôi rồi gây ra tình trạng xỉu.
– Bi giờ phải làm sao?
Vũ Tuấn bỗng làm nghề lang băm không cần xem quẻ:
– Tâu sư phụ! Phải bắt con ma nữ về đây năn nỉ ỉ ôi để xoa dịu vết
thương Lục đệ. Con ma nữ ấy vũ lực cao cường sợ Hùng huynh ngay thật
bị nó đánh lừa, cho đồ nhi đi theo để cứu giá.
Phàn Quyến cũng tiến lên:
– Bạch sư phụ! Sào huyệt ma nữ tận ngoài bể Đông Hải, cho đồ nhi đi
theo để sớm hôm bầu bạn Tam sư huynh.
Sư phụ xuống chiếu:
– Các đồ nhi đi cẩn thận ta mới yên lòng. À! Có ra ngoài biển Đông Hải
nhớ tìm vài con sò con ốc đẹp đẹp để ta bỏ trong tủ đồ chơi của ta.
Hai gã cúi đầu tạ từ rồi phi thân khỏi trang viện.
Nguyên Bình ngồi than thở:
– Sư phụ mất thế rồi. Tôn Tử đã dạy rằng Tự đắc là trí, loạn sẽ sinh
ra; Tự hào là dũng, khiếp sẽ sinh ra; Tự phụ là mạnh, yếu sẽ sinh ra.
Sư phụ không biết chọn người cũng chẳng luận thế, cứ đắc chí tưởng lúc
nào cũng thái bình không chịu rào cửa ngõ, cứ tự hào coi ai cũng độc
thân vui tính như mình. Đạo Hôn nhân chưa huýt còi đồ đệ đã chạy tán
loạn, cứ tưởng đồ đệ mình vũ dũng đầy người ai dè yếu như sên, bị ma
nữ dùng tóc mà trói cũng đành chịu. Hỏng! Hỏng! Thôi đệ tử đi dìa quãy
làm ruộng đợi ngày sư phụ hồi tâm cải chánh giáo đồ chỉnh đốn nội bộ,
nếu không tình sư đồ cũng bấp bênh như cái ghế tổng thống của Nixon mà
thôi.
Nguyên Bình sau một tràng hăm dọa sư phụ, hắn cũng dặm ngàn thiên lý ra đi.
Lưu Minh tay vẫn còn cầm cuốn sách triết lẩm nhẩm nào Freud, Socrate,
Platon, Aristote… quái! Định đề tâm lý không giống định đề toán học,
cùng một nguyên nhân không sinh cùng một hậu quả. Tại sao Đa tình mỹ
nhân không chọn Đào hoa kiếm khách mà lại chọn Hồ Hùng. Hay là xứ này
nóng nảy không thích hợp với ta, ta về xứ lạnh để tiện đường tu nhân
tán gái.
Dứt lời, Lưu Minh cũng phi thân mất dạng.
Còn ở trong trang viện thì sư phụ đang phi thân mua đậu, đường nấu chè
để giải nhiệt cho Nguyên Hội. Trần Đức ngồi bên quạt lia lịa cho sư
đệ. Giây lâu Nguyên Hội mở mắt tru tréo:
– Trời ơi! Sao Đa tình mỹ nhân không cõng ta mà cõng Hồ Hùng sư huynh.
Trần Đức an ủi:
– Lục đệ đừng ưu tư quá mà võ vàng tấm thân bồ liễu, để đại huynh kiếm
chút cháo gì cho sư đệ đỡ đói rồi bắt con ma nữ về trị tội.
Dứt lời, y vẫy tay gọi tên tiểu sư đệ nhỏ tuổi trong nhà bếp ra:
– Này tiểu sư đệ! Thức ăn còn không đem ra cứu tỉnh Lục sư đệ.
Tiểu sư đệ buồn bã bẩm hết rồi, Trần Đức than thầm:
– Ôi! Cái thân tu mi nam tử trai giới đã hai ngày không chút cháo
trong bụng thì làm sao hồn nhiên cho nổi hở trời.
Bỗng suy nghĩ được điều gì hay, y vỗ trán hoan hỉ:
– Này tiểu sư đệ! Vậy còn cơm cháy hay canh cặn cá thừa gì đem ra đây cũng được.
Gã tiểu đệ càng rầu rĩ hơn:
– Bẩm đại sư huynh! Biết tính đại sư huynh ưa cơm cháy và đồ tả-pín-lù
nên ban sớm có bao nhiêu đồ xà bần tiểu đệ đều đem trút vào mâm của
đại sư huynh, không ngờ bị đánh mất.
Trần Đức từ từ ngã quỵ nằm xuội lơ bên cạnh Nguyên Hội.
CHƯƠNG HAI
ĐA TÌNH LẠI HÓA CHUNG TÌNH
*******
Nhắc lại Đa tình mỹ nhân vừa cõng Hồ Hùng chạy như bay khỏi trang viện
Hồn Nhiên kẻo sợ chạm mặt với Hồn Nhiên sư phụ tránh sao khỏi chiến
tranh, e rằng tình sư đồ người ta sứt mẻ và rằng việc nhân duyên của
mình chắc khó thành. Cô ta vừa cõng Hồ Hùng vừa cặm cụi đi chả biết
trời đất gì cả. Mãi đến khi gà gáy quang quác, chó sủa tưng tưng mới
sực tỉnh nghĩ thầm:
– Chết cha! Người ta là nam nhân chi chí, mình là nữ nhi chân yếu tay
mềm cõng người ta coi sao tiện. Sách có câu “Namnữ thọ thọ bất thân”,
vả lại cụ Đồ Chiểu khi đã mù rồi mà còn nhận thấy sự tai hại của trai
gái nên phóng bút:
Khoan khoan ngồi đó chớ ra,
Nàng là phận gái ta là phận trai.
Xét phận mình tuy đã chọn Hùng đại ca để xin lỗi:
– Hùng ca! Tiểu muội nào có hà hiếp gì Hùng ca mà Hùng ca đòi thường
mạng, chỉ vì việc nhân duyên trọn đời, tiểu muội mới xô cửa khuê môn,
đạp phăng ba dãy hàng rào ấp chiến lược để rước Hùng ca về tính việc
trăm năm.
Hồ Hùng được thể hét tướng lên:
– Rước chồng hay cướp chồng?
Mỹ nhân vẫn dịu dàng giải thích:
– Hùng ca! Theo phong tục Trung nguyên thì hành động này coi như đại
kỵ, nhưng theo đường lối phương Bắc thì là một phương thức cưới chồng
của giai cấp thượng lưu đấy.
Hồ Hùng ra lệnh:
– Xuất giá tòng phu! Nàng lấy chồng theo Trung nguyên thì phải nhập
gia tùy tục, nấu một mâm cơm ta coi thử có được không rồi mới tính bề
sửa túi nâng khăn.
Mỹ nhân vâng dạ liên hồi. Sau khi điểm huyệt cho Hồ Hùng nghỉ ngơi, cô
ta tìm quán mua đại một ít thịt kho về làm món nhậu, một miếng thịt ba
rọi và nấm về làm bánh bao, một cân đường, hạt sen, táo, nhãn về nấu
chè ngự.
Trong phút chốc Hồ Hùng có một bữa ăn ngon lành, vừa ăn vừa gạ chuyện:
– Nè cô nương! Thuở nay trâu tìm cột chớ có bao giờ cột lại tìm trâu,
cô nương tìm chồng kiểu này không sợ giới nữ lưu mang tiếng ế ẩm hay
sao?
Thiếu nữ thở dài ngao ngán:
– Hùng ca sống thời đại nguyên tử mà cứ khư khư ôm ấp cái tư tưởng từ
đời Khổng Lăo. Đàn ông bây giờ càng ngày càng chết tiệt như bị dịch,
chiến cuộc Việt Nam hơn hai mươi năm tiêu diệt biết bao anh tài. Vụ
Trung Đông chưa nguội thì lửa đảo Chypre đã cháy bùng lên, tên con
trai nào sống sót kể như trúng số đề lẫn số độc đắc cặp năm. Ðàn ông
càng để lâu càng thơm ngon như nước mắm nhỉ Phú Quốc. Bọn tiểu muội
vừa lớn lên ngây thơ khờ khạo chưa biết nghĩ chi hết đã bị nạn ống chề
ám ảnh, đã thế còn phải đối phó hàng hàng lớp lớp đàn chị lỡ thì rành
đủ ba trăm sáu mươi ngón đòn cua kéo. Ấy là không kể một lô các bà
góa, các bà bị chồng bỏ đang tranh tài ráo riết với tiền tử tuất, tiền
bồi thường làm của hồi môn. Nghe đâu đàn bà Do Thái, đàn bà liên khối
Ả Rập, đàn bà Thổ Nhĩ Kỳ hăm dọa sẽ chèo thuyền sang Trung Quốc tuyển
phu đó, không chừng tiểu muội phải sắm cái cũi bỏ Hùng ca vào đó cho
chắc ăn.
Hồ Hùng run bắn người lên nói bậy:
– Đại cô nương! Đại cô nương làm vậy chắc tiểu đệ tự vận quá!
Thiếu nữ liếc xéo:
– Kêu bằng hiền muội và xưng là đại huynh. Thủa nay có chồng gì kêu vợ
bằng cô nương rồi xưng là tiểu đệ. Tiểu muội có biệt tài bứt tóc trói
người không sao gỡ nổi nên sư phụ đặt mỹ danh là Tóc Tiên. Hùng ca cứ
gọi là Tóc Tiên hiền muội cho thân tình.
– Tóc Tiên hiền muội! Tại hạ lỡ qui y ở giáo phái Hồn Nhiên, lỡ chọn
con đường độc thân làm cứu cánh, bi giờ cải tạo còn mặt mũi nào về
nhìn mặt sư phụ.
Tóc Tiên cười ròn rã:
– Hùng ca sao mà ngây thơ vậy. Đạo là một việc Đời là một việc, ai
biểu Hùng ca cho Đạo hòa hợp với Đời làm chi. Ông Phạm Thiên Thư mặc
áo cà sa còn làm thơ tình mùi mẫn huống hồ Hùng ca tóc tai dài như tứ
quái Beatles thì ngán gì. Sư phụ có hỏi thì bảo là con tim có những lí
lẽ riêng của nó mà lí trí không hiểu được.
Hồ Hùng than dài:
– Hiền muội ca cải lương còn mùi hơn Mỹ Châu, Lệ Thủy.
Tóc Tiên vồn vã:
– Hai ta quả ý hợp tâm đầu, tiểu muội cũng mê cải lương như Hùng ca
vậy. Uổng quá khi hôm mắc lo chuyện chồng con, mất một buổi cải lương.
Hồ Hùng thở dài:
– Cái ti vi của sư phụ mỗi ngày mỗi trở chứng. Mùa lạnh thì có áo len,
mùa nắng tắm nước mát vậy mà tứ thời cảm mạo như điên. Nghe đâu bi giờ
mode Ung thư được lancer, hắn cũng hoan hỉ mở cửa mời vào mà không đếm
xỉa gì đến túi tiền xẹp lép của sư phụ. Sư phụ đã phái Khoa đệ và Tiền
đệ sang tận Hoa kì áp dụng công thức E = mc2 thử coi chứng bệnh có đỡ
được phần nào không?
Tóc Tiên dạy khôn:
– Chao ơi! Sư phụ của Hùng ca sao mà vụng tính vậy. Công thức E = mc2
dùng để chế bom nguyên tử, bom khinh khí. Sư phụ cho các nhà bác học
thí nghiệm ẩu lỡ chúng nổ tung ra Von Brown, Enrico Fermi, Leo Szilard
cùng tử trận thì khối tự do thất thế là cái chắc, lúc đó mười mạng
Kissinger dẫu có đi cả đêm lẫn ngày cũng đừng hòng Nga cho chung sống
hòa bình.
– Thôi! Để đại huynh về cản ngăn sư phụ đã.
Tóc Tiên níu áo Hồ Hùng lại:
– Bộ Hùng ca không coi Jean Paul Sartre viết truyện “Sự đã rồi” sao?
Một việc mà mình biết tránh không khỏi thì đừng băn khoan, với lại nè
cha nội! Nói cho mà biết tiểu muội tuy hiền như masoeur nhưng lúc dữ
còn hơn cọp cái, đừng có bày chuyện này chuyện nọ để trốn chuyện cưới
vợ tui nhổ tóc mai hết đó.
Hồ Hùng bị lật tẩy, không còn dám tính đường đào tẩu, bèn tiu nghỉu
theo Tóc Tiên đi về Hôn Nhân giáo phái để định bề gia thất. Phần Tóc
Tiên nghĩ Hồ Hùng phen này hết đường trốn chạy, càng nghĩ càng thấm ý
cười dài dài. Không ngờ mình mới ra quân mà đã được việc ghê gớm, vì
vậy cứ thẳng đường dung dăng dung dẻ tiến bước không để ý đằng sau có
hai bóng đen đang âm thầm theo dõi.
Hồ Hùng thuở nay cứ ru rú trong trang viện để tụng bài Sử Địa, nay
được dịp khoe mình với hoa lá cỏ cây và súc vật, chàng ta thấy là lạ
nhìn không chớp mắt, mặc cho Tóc Tiên hỏi gì chàng cũng chỉ ấm ứ cho
qua chuyện. Phần Tóc Tiên chả biết dụ chồng bằng cách gì hơn ngoài
chuyện ăn uống nên cứ năm phút là lôi vào quán ăn, tộn cho Hồ Hùng no
nhừ tử. Hồ Hùng quanh năm chỉ được sư phụ cho ăn mãi món đậu đường nên
đâm ớn, nay được ăn đủ sơn hào hải vị lại thấy Tóc Tiên vừa đẹp vừa có
duyên nói năng dễ cảm nên mười phần hết chín phần muốn cưới vợ. Tuy
vậy chàng ta vẫn làm mặt lầm lì vì sợ Tóc Tiên biết ý mình rồi làm cao
mất công năn nỉ. Hồ Hùng nghĩ thầm:
– Chu choa! Được vợ bắt có phước ác! Biết vậy hồi mới sinh ra ta xin
má cưới vợ cho ta, phải bi giờ đã được mười mấy năm dài hạnh phúc,
uổng quá! Uổng quá!
Hồ Hùng cứ tắc lưỡi tiếc hoài làm Tóc Tiên cứ tưởng chàng ta chê mình
bèn dỗ ngọt:
– Hùng ca! Nếu Hùng ca chê tiện nữ không xứng thì xin tỉ thí bằng gươm
bằng giáo bằng nội lực tùy ý Hùng ca.
Hồ Hùng đổ mồ hôi ướt áo chơi khéo:
– Chúng ta là kẻ nho nhã thì học cách làm thơ ngâm vịnh chứ có đâu
chơi trò dao búa của những kẻ giang hồ.
Tóc Tiên hoan hỉ:
– Vậy Hồ huynh ghi tên vào chương trình đố vui để học, tham gia lớp dự
bị hôn nhân nghen!
Vừa vặn qua hết ba chặng then cài cửa đóng thì tới tiền sảnh của giáo
phái Hôn Nhân. Hồ Hùng tưởng trang viện của sư phụ mình là nhất, ai
ngờ đi một ngày đàng mới học được sàng khôn. Sự lộng lẫy huy hoàng của
giáo phái Hôn Nhân làm chàng lóe mắt nghĩ thầm:
– Cái chiêu bài đã hấp dẫn còn kén chọn toàn con gái đẹp lại ngoan,
bảo sao Hôn Nhân giáo phái không mỗi ngày một bành trướng. Tội nghiệp
sư phụ ta cứ khư khư bế môn tỏa cảng không chịu học cái hay của người
mà canh tân hàng ngũ, bảo sao tông đồ không rời rạc mỗi người đều đi
theo tiếng gọi của con tim.
Sau khi thông báo tên họ, Hồ Hùng được trình diện với Hôn Nhân sư phụ.
Đó là một lão ông râu dài tới rốn, mặt đỏ như Quan Công nom quắc thước
vô cùng.
Hôn Nhân sư phụ hiền từ bảo:
– Này lão đệ, tắm rửa sạch sẽ rồi chuẩn bị tinh thần để dự thi. Ứng
viên cùng thi với lão đệ là một đệ tử của Bội Bạc phái đã đến trước
đây hai ngày chờ lão đệ.
Hôn Nhân sư phụ quả là mưu cao, bắt cóc con người ta rồi bày đặt
chuyện dự thi để giữ giá cho con gái mình để phô trương vây cánh. Xem
bảng kết quả thì biết,
Phần thưởng kẻ về nhất là Đa Tình mỹ nhân.
Phần thưởng kẻ về nhì là Chức Tổng quản hùng cứ một dãy núi ở Hoàng Hoa sơn.
Tóm lại kẻ thua người thắng đều hoan hỉ. Hồ Hùng băn khoăn không hiểu
Hôn Nhân lão quái có dụng ý gì khi vừa tuyển phu cho con gái vừa kén
chọn nhân tài, tự nhiên Hồ Hùng không muốn thắng trận, chàng muốn giữ
chức Tổng quản để tiện bề tra cứu mưu sâu của Hôn Nhân lão quái. Tuy
nhiên không lẽ đệ tử dấu yêu của sư phụ mà để thua thiên hạ sao, như
vậy thì nhục cho sư phụ quá. Hồ Hùng phân vân không biết phải chọn
giải pháp nào.
Đến giờ tỉ thí, Hồ Hùng được đối diện với tình địch của mình, cũng khá
bô trai chỉ hiềm đầu tóc bị mũ trùm quá nhiều. Hồ Hùng được ngồi bàn
A, ngồi bàn B mang tên Phong Thấp. Xướng ngôn viên là Đa Tình mỹ nhân
và chánh chủ khảo là Hôn Nhân lão quái. Chưa tới giờ thi mà Phong Thấp
đã đá lông nheo với Tóc Tiên như điên làm Hồ Hùng nổi đóa. Giờ thì
chàng nhất định rồi. Chàng phải thắng để bảo vệ người yêu, để bảo vệ
danh giá sư môn.
Theo phép giao hảo quốc tế, trước giờ tỉ thí hai người siết chặt tay
nhau để tỏ tình hòa hiếu. Tuy vậy, mắt người nào cũng tóe lửa chỉ chực
ăn tươi nuốt sống nhau.
Hôn Nhân lão quái trịnh trọng tuyên bố:
– Theo chương trình thi cử niên khóa 73-74, mọi cuộc thi cử đều thực
hành bằng phương pháp trắc nghiệm. Hiềm vì máy IBM vừa rồi tận dụng
năng lực quá nhiều trong việc chấm thi Tú Tài II do đó nảy sinh nạn
lạm phát thi cử. (Trong lúc vật giá leo thang vùn vụt thì bằng cấp bị
phá sản đến mức tối đa. Ai có bằng trắc nghiệm coi chừng đó vì chiêm
tinh gia Huỳnh Liên đã tiên đoán đến giai đoạn đem cái bằng đổi ổ bánh
mì xíu mại không ai thèm đổi). Vì chấm nhiều bài quá do đó máy bị sôi
ruột dữ tợn, nên kỳ tuyển phu này sẽ miễn phần trắc nghiệm mà bản chức
sẽ cho xào lại công thức đố vui để học các khóa trước. Lùi lại không
có nghĩa là chết cứng, cổ nhân có dạy ôn cố tri tân, ta lùi một bước
để tiến ba bước. Tiêu chuẩn chấm thi dựa trên ba nguyên tắc nhanh, rõ
ràng, và đúng. Vậy thí sinh chuẩn bị bắt đầu.
– Câu hỏi 1: Mộc tồn?
Hồ Hùng hay ăn thịt chó nên đáp lẹ:
– Con cầy.
Phong Thấp được mẹ chưng nấm cho ăn nên cũng đáp suông sẻ:
– Nấm mèo.
Hồ Hùng được cộng mười điểm, Phong Thấp mắc nợ mười điểm.
Tóc Tiên vỗ tay ủng hộ Hồ Hùng.
– Câu hỏi 2: Hai lần chín là chi?
Hồ Hùng giỏi cửu chương nên đáp lẹ:
– Mười tám.
Phong Thấp thích ăn đồ thiu không chịu hâm bị mẹ mắng hoài nên rống lên:
– Là hâm.
Phong Thấp thắng, lấy lại phong độ cũ nên cười toe trong khi Hồ Hùng
mồ hôi nhỏ giọt.
– Câu hỏi 3: Con gì giống con trâu, mắt trâu, miệng trâu, mũi trâu,
chi chi cũng giống trâu mà không phải trâu?
Hồ Hùng muốn cho ăn chắc hỏi lại:
– Có thuộc về bộ nhai lại không?
Tóc Tiên đỡ lời:
– Có.
– Có thuộc về nhóm gia súc không?
– Có.
– Vậy thì đích thực là con Bò.
Phong Thấp vì tuổi Sửu mẹ cứ gọi là nghé do đó đáp trúng câu này. Hồ
Hùng cứ như vậy thua dài dài, có những câu rất buồn cười chẳng hạn như
câu hỏi thứ 49.
– Tim dùng để làm gì?
Hồ Hùng vốn là con mọt sách nên thao thao bất tuyệt:
– Tim nằm trong lồng ngực chênh chếch về phía tay trái, to bằng nắm
tay, có nhiệm vụ dẫn máu đen từ các cơ quan về tâm nhĩ phải xuống tâm
thất phải rồi chạy lên phổi để biến thành máu đỏ. Máu đỏ từ phổi chảy
về tâm nhĩ trái xuống tâm thất trái và từ đó luân lưu khắp các cơ quan
của thân thể.
Phong Thấp mết Tóc Tiên quá độ nên trả lời bừa:
– Tim dùng để yêu.
Vậy là phù hợp với tiêu chuẩn của chương trình nên Phong Thấp đại thắng.
Đến phút thứ hai mươi chín mà Hồ Hùng vẫn còn thua,Tóc Tiên bèn ăn
gian cho tình nhân dõng dạc tuyên bố:
– Câu này là câu chót của chương trình cũng là câu quan trọng quyết
định cho cuộc thi hôm nay. Các câu hỏi vừa qua coi như thi nháp, thắng
bại từ sáng đến chừ coi như nơ-pas vài được xí xóa. Đúng câu này được
vợ, bại câu này coi như mất vợ.
Hôn Nhân lão quái chìu con gái cưng nên cũng gật đầu. Phong Thấp còn
đang say men chiến thắng tự tin tài mình nên cũng gật đầu. Hồ Hùng ví
như người sắp chết đuối gặp được cái phao nên gật đầu lia lịa.
Tóc Tiên bèn dành phần ra câu đố:
– Theo huyền sử người đàn bà được cấu tạo bởi gì?
Vừa ra câu đố xong, Tóc Tiên bèn hướng sang phía Hồ Hùng nhắc nhỏ “Cái
xương sườn của đàn ông”. Ai dè vừa lúc đó con Mi-Nô là con chó cưng
của Hồn Nhiên sư phụ không biết từ đâu chạy vào quanh Hồ Hùng quẫy
đuôi mừng rỡ. Hồ Hùng thất kinh tán loạn tâm thần chẳng biết sư phụ
mình có giá lâm không, có trừng trị tội bội phản sư môn của mình không
nên không tập trung được tư tưởng để nhận thức1ời của Tóc Tiên. Phong
Thấp nghe lọt được lời Tóc Tiên nhắc Hồ Hùng bèn nói hớt. Đến lúc Hồ
Hùng dáo dác mãi không thấy sư phụ đâu mới bình tĩnh lại thì cơ hội
ngàn vàng đã qua rồi. Anh chàng bèn mếu máo phân trần cho Tóc Tiên
hiểu nỗi khổ của mình:
– Cái đuôi chó.
Nói xong Hồ Hùng thở dài sườn sượt, Phong Thấp và Hôn Nhân lão quái ôm
bụng cười vì câu trả lời ngồ ngộ của Hồ Hùng. Tóc Tiên nước mắt giàn
giụa vừa định tuyên bố kết quả bỗng ngoài cửa hai nam nhân phi thân ào
ào vào la hoảng:
– Hãy khoan tuyên bố kết quả vì lời Nhị sư huynh của ta là đúng.
Hôn Nhân lão quái nổi giận đùng đùng:
– Hay cho hai tên nghịch tặc kia! Cả gan vào đây thích khách hay bày
trò phá rối trị an gia đạo người ta.
Và lão gọi Phong Thấp:
– Hiền tế mau ra giết chúng!
Tóc Tiên cản ngăn:
– Gia gia! Ngày vui của con sao gia gia nỡ bày trò đâm chém, hãy để
cho người ta trọn quyền giảng giải để khỏi còn ấm ức.
Hôn Nhân lão quái vẫn còn hậm hực:
– Giảng giải không rõ ngọn ngành ta bỏ tù chung thân ngoài Côn đảo đó.
Hồ Hùng lo sợ cản ngăn:
– Tam sư đệ! Ngũ sư đệ! Thôi ba anh em ta xin lỗi lão ông rồi về trang
viện mà tu cho thành chánh quả.
Vũ Tuấn ong óng biện hộ:
– Hôn Nhân lão quái biết một mà không biết hai. Phàm việc gì cũng vậy,
hiểu thì phải hiểu cho tường tận kẻo không tai hại biết bao. Ví dụ như
tí nữa làm Nhị sư huynh ta mất vợ. Này nhé hồi xưa Thượng Đế sau khi
nhào nặn người đàn ông, đến phiên tạo người đàn bà thì hết đồ phụ tùng
vả lại đã đến giờ đánh cờ với Phật và Moise. Các ông mê sát phạt đỏ
đen, đâu còn ham tạo dựng chúng sinh. Quýnh quá, ông bèn lấy cái xương
sườn người đàn ông giao cho mười hai bà mụ tạo dùm người đàn bà rồi
bươn bả đi cờ bạc. Mười hai bà mụ thấy ông cai (Thượng Đế) đi vắng bèn
bỏ cái xương sườn một bên rồi ngồi đấu láo với nhau. Con Tô tô chạy
ngang thấy cái xương sườn khoái quá, nhân lúc mấy bà mải mê tâm sự bèn
đớp ngay chạy thẳng. Mười hai bà mụ đuổi theo lấy lại nhưng vì mập quá
nên không làm sao bắt được con chó để lấy lại cái xương sườn chỉ nắm
được cái đuôi chó thôi. Sợ Thượng Đế la, nhất là mỗi lần ổng thua cờ
bạc, mấy bà mụ bèn lấy cái đuôi chó nắn bậy thành người đàn bà. Do đó
đàn bà có tật ngoe nguẩy giống đuôi chó.
Vũ Tuấn kể chuyện quá hay làm Hôn Nhân lão quái cười rộ quên chuyện
trừng trị chàng ta về tội đột nhập gia cư bất hợp pháp. Cuộc thế bỗng
xoay vần, Tóc Tiên sửa soạn tuyên bố kết quả thì ông dành phần xướng
ngôn:
– Hồ Hùng biết đáp mà không biết giải thích nên mất vợ và Tóc Tiên sẽ
cưới Vũ Tuấn.
Tóc Tiên dãy nãy lên khóc:
– Không gia gia! Con chỉ cưới Hùng ca mà thôi.
Vũ Tuấn cũng chối từ:
– Tại hạ đâu dám dành tẩu tẩu của đại sư huynh.
Hôn Nhân lão quái bèn xuống giọng:
– Đa tình con! Tên con là Đa tình vậy ta cho con cưới cả hai chàng,
không thì Vũ Tuấn chứ Hồ Hùng thì ta không gả. Cha đã xuống nước nhiều
rồi, con đừng dồn cha xuống chân tường nữa.
Hồ Hùng tức giận tuyên bố với Tóc Tiên:
– Nàng thương ta mà cha nàng khi ta, vậy ta phải lập sự nghiệp cho
ông già vợ lóe mắt. Ta đi đây!
Tóc Tiên chạy theo rên rỉ:
Đi đâu cho thiếp theo cùng,
Đói no thiếp chịu ngọt bùi thiếp cam.[Ca dao ]
Hôn Nhân lão quái cũng rên rỉ:
– Trời ơi! Đa tình con ơi sao nỡ bỏ cha mà đổi tánh chung tình.
{jcomments on}