Hồn Nhiên Chưởng Pháp[2]

CHƯƠNG BA

NGƯỜI ĐẸP! NÀNG TỪ ĐÂU ĐẾN

* * * * * * *

Nhắc lại sau khi bất hiếu nữ bỏ chạy theo tình lang, Hôn Nhân lão quái
bèn ca xàng xê một hồi sau đó nhảy loi choi như gà mắc kinh phong và
nằm bất tỉnh. Phàn Quyến và Vũ Tuấn vì có bệnh số mũi nên luôn luôn oa
trữ trong mình hai hộp dầu cù là Mac Phsu, vội vàng lấy ra xoa lia lịa
cho ông già. Giây lâu Hôn Nhân lão quái hồi tỉnh bèn ngã đầu vào vai
Vũ Tuấn mà thút thít:

– Nhị vị hiền tế! Dẫu con gái lão cãi lịnh cha nhưng lão đây vẫn nhất
nhất coi nhị vị hiền tế là rể quí và chỉ nhị vị hiền tế mà thôi. Bi
giờ nhị vị hiền tế cùng lão và tên rể hụt kia lo chỉnh đốn trang trại,
trau dồi võ công để rằm tháng tám cùng nhau đến sa mạc Gô Bi tham dự
Gô Bi Luận Kiếm mà luận võ công với anh hào. Với tài ba của các hiền
tế lão phu thể nào cũng hy vọng đoạt chức “Thiên hạ đệ nhất võ lâm”.

Vũ Tuấn vốn có máu xí xọn trong người, bèn nắm ngay cơ hội mà cáo từ:

– Đa ta nhạc gia nhưng cánh chim giang hồ chưa mỏi, trót sinh ra phải
có cái chi chi, chả lẽ ngồi đây chờ vợ ăn năn hối cải quay về hồi
chánh. Xin nhạc gia cho tiểu nhi cất bước đăng trình cho thoả mộng
bình sinh luôn tiện tìm hiền thê yêu dấu đem về trung tâm chỉnh huấn.

Lệ rơi như mưa nhưng chính tà đã rõ, Hôn Nhân lão quái bèn gạt lệ hăng
hái tiễn đưa hai tên rể quí. Vũ Tuấn và Phàn Quyến cúi đầu rất lịch
sự:

– Xin nhạc gia bảo trọng mình vàng đón chờ ngày đồ nhi tung cánh chim
tìm về tổ ấm.

Haì chàng ra khỏi Hôn Nhân trang viện thì trời đã chập choạng tối, cả
hai nhìn nhau đồng thanh tương ứng:

– Đi đâu bi giờ?

Phàn Quyến đề nghị:

-Nghe nói ở Tân Thủ Đô dạo này có mở nhiều lớp cua em gái, ta thử đến
đó ghi tên để gieo cầu tuyển thê đi!

Mục tiêu hấp dẫn nên hai kẻ hăng hái tiến bước. Đến Tân Thủ Đô thì gặp
lúc trời quang mây tạnh, gió thổi đùng đùng nên cả hai phải vào quán
bên đường xực ngay hai tô hủ tiếu dòn cộng thêm mấy cái mìn báo rồi đi
kinh lý quanh vùng. Gặp mùa thi cử, các lớp hè mở đông như kiến. Hai
chàng vốn dĩ là dân hào hoa nên bèn lựa ba lớp hè có đông con gái nhất
ghi tên vào rồi sau đó mới tìm quán trọ.

Sáng hôm sau, hai chàng mới thơ thẩn quanh vùng lòng chạnh nghĩ đến sư
phụ và các tiểu huynh đệ ở trang viện không biết bây giờ ra sao, có bị
Hôn nhân giáo phái quấy phá không. Mãi nghĩ miên man, hai chàng đã đến
Thảo Cầm Viên lúc nào chả biết, buồn tình cả hai bèn phi thân vào coi
cọp. Lửng lơ Phàn Quyến vô tình tỳ tay lên cành cây Mai, dù đã nửa mùa
hè mà hoa Mai vẫn nở rộ, màu sắc rực rỡ quá chừng. Nhưng mà lạ lùng
chưa Phàn Quyến vừa chạm đến cành Mai thì tựa như có cuồng phong thổi
hoa Mai bay lả tả khắp vùng. Y hệt như chuyện Bích Câu Kỳ Ngộ, từ gốc
cây bỗng bước ra một nữ nhân tuổi vừa đôi tám tóc mịn hơn tóc Sylvie
Vartan, mặt còn đẹp hơn Juliet, linh động còn hơn Ali McGraw, giọng
nói êm ả còn hơn Francois Hardy trong bản tình ca Les Feuilles Mortes
bất hủ.

Phàn Quyến ngây ngây, ngỡ mình là công tử Trần Tú Uyên thuở nọ bèn ngâm khe khẽ:

Người đâu gặp gỡ làm chi,

Trăm năm biết có duyên gì hay không?

Tiếng ngâm vừa dứt thì chàng ta lịch sự làm quen:

– Dám hỏi cô nương tên họ là chi, liên hệ ra sao với cây Mai rực rỡ
này, tại hạ nghe đồn Mai chỉ nở vào mùa xuân, cớ sao nay đã cuối hạ mà
hoa Mai vẫn còn khoe sắc thắm?

Mỹ nhân cất giọng oanh vàng thỏ thẻ:

– Chắc các hạ là người phương xa mới đến nên không biết loại Mai tứ
quí đã lừng danh khắp một vùng Giang nam sao?

Vũ Tuấn chen vào:

– Nghe nói ở Giang nam chỉ nổi tiếng về loại Mẫu đơn bị Vũ Tắc Thiên
hoàng đế lưu đày cơ mà!

Phàn Quyến bèn dở ngón galant còn hơn Tây đen nhà đèn chính hiệu:

– Tam sư huynh không tâm lý ái tình chi cả, Mẫu đơn là giống mán
mường, lâu lâu được vào vườn thượng uyển thì đâm ra kiêu ngạo, mới gây
một màn xì-căng-đan mong hoàng đế để ý mà lancer cho thiên hạ biết mặt
khỏi sống đời quên lãng, bì sao được với hoa Mai vừa thanh nhã lại vừa
xinh, vừa duyên dáng lại thêm tính ngoan hiền đáng mến, nhất là loại
hoa Mai tứ quí. Cuộc thi hoa hậu thế giới năm 1972 tổ chức tạiLos
Angelesđã bầu hoa Mai là vương hậu các loại hoa đó.

Mỹ nhân tán thưởng Phàn Quyến:

– Các hạ thụ giáo môn phái nào mà kiến thức phổ thông rộng rãi quá,
càng nói càng thêm duyên.

Vũ Tuấn cướp lời:

– Tại hạ và Ngũ đệ đều là giáo đồ của Hồn Nhiên giáo phái ở chân núi
Thất sơn. Vũ Tuấn và Phàn Quyến là tên họ. Còn cô nương xin cho biết
quí danh để tiện đường thân mật.

Mỹ nhân bèn chọc quê hai gã:

–  Tiện nữ chính tên là Tiểu Mai, môn đồ dấu yêu của Tương Tư phái,
cũng có bà con với Hồn Nhiên giáo phái rất gần. Luận về vai vế thì các
hạ phải kêu tiện nữ là cô cô sư tỷ mới đúng cách, nhưng mà bất chấp
mọi thứ với tình bạn mình gọi là đại huynh, tiểu muội cho vui vẻ cả
làng.

Phàn Quyến tiếp tục chia verbe galanter:

– Chao ôi! Tương Tư phái quả xứng đáng như danh hiệu. Mới gặp nhau
chưa đầy nửa khắc mà tiểu huynh đã cảm thấy tương tư từ ngàn năm
trước. Tương Tư phái cứ sản xuất những môn đồ cỡ Mai muội thì bảo sao
giáo phái không rỡ ràng tăm tiếng.

Vũ Tuấn đi đường thăm dò:

– Chẳng hay Mai muội là con độc nhất trong gia đình hay còn sư tỷ sư
muội sắp lớp? Xin giới thiệu để tiểu huynh săn sóc bảo vệ khi cần!

Tiểu Mai cười hóm hỉnh:

– Đạ tạ đại huynh có lòng lo lắng cho tiểu muội. Sư tỷ của tiểu muội
đã yên bề gia thất, còn cô em thì mới học y tờ. Nếu Vũ đại ca có lòng
lo xa giữ chỗ thì nên bỏ gạo để lập phòng tuyến bảo vệ ngay lúc này là
đắc sách.

Vũ Tuấn bèn tính nhẩm:

– Chao ôi! Gạo củi lúc này leo thang tàn nhẫn, thân ta đói no chưa
biết lúc nào mà tiền đâu mua gạo để nuôi mèo cho mau lớn.

Nghĩ như vậy Vũ Tuấn đành đứng yên không dám dở trò lộn xộn nữa.

Tiểu Mai đổi hướng câu chuyện:

– Rằm tháng tám năm nay có cuộc tranh tài cao thủ, không biết Hồn
Nhiên giáo phái có tham dự?

Phàn Quyến cười tình:

– Tương Tư với Hồn Nhiên tuy bà con mà không bà con, tuy không bà con
mà là bà con thành thử nếu Tương Tư tham dự thì Hồn Nhiên cũng có mặt.

Tiểu Mai trố mắt:

– Bộ nói khơi khơi rồi tham dự được sao?

Nói rồi Tiểu Mai chỉ cho hai gã thấy thiên hạ hai bên đường người nào
cũng cắm cúi đi như là vội vã lắm. Có kẻ đói bụng mà chả dám ngừng lại
để ăn, tay bốc nắm cơm khô trong túi rồi vừa đi vừa nhai trông buồn
cười vô cùng.

– Họ đi đâu vậy hiền muội?

Tiểu Mai giảng giải:

– Năm nay tại sa mạc Gô Bi, cuộc tranh tài võ lâm do Bội Bạc phái tổ
chức lấy tên là Gô Bi Luận Kiếm. Bội Bạc phái được giữ việc tổ chức vì
họ đã thắng cuộc đấu thầu niên khóa 72-73. Chả hiểu Bội Bạc phái có
manh tâm gì không mà lề lối làm việc năm nay rắc rối quá chừng đi. Ai
muốn tham dự mỗi người phải có một cành hoa Bội Bạc làm lệnh bài mới
được vào ba vòng đai thép của hội trường Gô Bi mà tham dự. Hoa Bội Bạc
là giống hoa hiếm, chỉ độc nhất mọc ở Bạc Tình sơn của giáo phái Bội
Bạc mà thôi, ngoài ra không nơi đâu có được.

Vũ Tuấn trầm ngâm:

– Yêu sách quá nhiều chắc Bội Bạc phái muốn làm nhiều chặng đường để
giết bớt anh tài của võ lâm đấy.

Quả vậy, trải bao nhiêu thăng trầm của lịch sử, chỉ mình Bội Bạc phái
là còn đủ thực lực nhân tài hơn các giáo phái khác. Nhờ địa thế của
Bội Bạc lão nhân ở vào một vị trí hiểm trở sơn lam chướng khí đầy rẫy,
động vật, thực vật cũng tùy cấu tạo địa hình mà có sắc thái độc đáo
hơn các nơi khác. Năm nay theo sự dự đoán võ lâm, chắc Bội Bạc lão
nhân sẽ chiếm chức Thiên hạ đệ nhất võ công nếu không kể hai vị nhân
tài khác về tham dự là Bâng Khuâng tiên nữ và Ân Cần lão gia.

Phàn Quyến xen vào:

– Nghe đồn hai vị ấy đã gác kiếm rửa tay tu nhân hơn mười lăm năm trời rồi mà.

Tiểu Mai lo âu:

– Giang hồ còn lắm chuyện biết đâu mà lường, vật đổi sao dời nhị vị
đại huynh có biết không. Lạ một điều là sau khi gian khổ mới tới được
Bạc Tình sơn thì cả rừng hoa Bội bạc đã khô queo chết tiệt tự bao giờ
không còn một cành. Trong lúc đó thì có một vị anh tài dựng cơ nghiệp
ở Thâm Trầm sơn, dựng lên giáo phái Thâm Trầm. Ai gia nhập vào được
tặng một cành hoa Bội Bạc để tham dự đại hội Gô Bi Luận Kiếm vào ngày
rằm tháng tám tới.

Vũ Tuấn thắc mắc:

– Ngu huynh e rằng giữa Thâm Trầm và Bội Bạc phái có liên hệ chi đây?

Tiểu Mai gật đầu đồng tình:

– Sư phụ tiện nữ cũng nghĩ như vậy, nhưng mà…

Tiểu Mai lo sợ ngập ngừng không nói hết câu. Phàn Quyến thắc mắc định
hỏi thì Vũ Tuấn bấm tay Phàn Quyến ra hiệu im. Cùng lúc đó bên dường
có một Trung niên văn sĩ vận đồ lục đang dựa lưng vào gốc dương trừng
mắt ngó ba người. Thoáng thấy y, mặt Tiểu Mai xanh như tàu lá chuối,
cô run sợ cáo từ:

– Nhị vị đại huynh! Không có việc gì gấp xin cáo từ và hẹn gặp nhau ở
sa mạc Gô Bi rằm tháng tám.

Phàn Quyến và Vũ Tuấn ngơ ngác hỏi:

-Tiểu Mai hiền muội có việc gì mà gấp vậy, không cùng đến Thâm Trầm
sơn sao Trung niên văn sĩ ấy là ai vậy.

Ánh mắt Trung niên văn sĩ nọ rực lửa nhìn hai người làm cả hai chợt
thấy ngây ngây. Chừng tỉnh táo lại thì Trung niên văn sĩ cũng biến mất
và Tiểu Mai cũng biệt tăm. Chỗ người đẹp đứng còn thoang thoảng một
làn hương, cây Mai nọ mỉm cười trước gió. Phàn Quyến sững sờ như người
mất trí, giây lâu gã ôm ngực thảng thốt:

– Tiểu Mai! Tương tư đại huynh ơi! Tiểu đệ bị ma ái tình hành hạ làm sao bi giờ?

Vũ Tuấn thương hại an ủi:

– Hay ta thử đến Thâm Trầm sơn xem sao, biết đâu chả gặpTiểu Mai hiền muội.

Phàn Quyến nổi máu hiệp sĩ:

– Đại huynh! Tiểu đệ nghĩ Mai muội bị áp lực của ai đó, với lại sự
xuất hiện cũng như sự chia tay của Mai muội có nhiều điều bí ẩn lắm.
Tiểu đệ phải điều tra có phải tên Trung niên văn sĩ nọ áp chế nàng
không?

Vũ Tuấn không trả lời, bâng khuâng nhìn trời:

– Giang hồ sao lắm chuyện, võ lâm sắp gây cảnh đổ máu tương tàn, bã
danh lợi cầu người thèm phú quí. Đường công danh của thiếu niên chưa
mở ngõ đã gặp ma ái tình làm kỳ đà cản mũi, trong khi sư phụ ta vẫn
hồn nhiên không để ý sự nứt rạn của giáo phái mình.

Phàn Quyến nói như mơ:

Em chợt đến, chợt đi anh vẫn biết,

Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu.[ Thơ Nguyên Sa]

Vũ Tuấn lay vai bạn:

– Này! Có đến Thâm Trầm sơn không thì bảo.

Phàn Quyến lắc đầu:

– Tiểu đệ đang muốn đầu quân Tương Tư phái đây, đại huynh còn hỏi đi đâu nữa!

Vũ Tuấn dặn dò:

– Thôi! Cứ ở đây mà điều tra lý lịch, mồng mười tháng tám gặp nhau ở
Động Đình hồ rồi cùng nhau đến Gô Bi nghe không.

Hai người chia tay nhau.

 

.CHƯƠNG BỐN

COUP DE FOUDRE Của Nguyên Bình

* * * * * * *

Vũ Tuấn một mình một rảo bước đi đến ngã ba đường Nam sơn thì chàng
phân vân không biết nên rẽ về bên mặt để tiếp về Bạc Tình sơn hay rẽ
vào bên trái đến Thâm Trầm sơn cho thỏa chí tò mò. Lúc ấy đã quá trưa
bụng đói cồn cào chàng mới ghé quán bên đường lót dạ mười cái
patechaud nóng hổi và năm hũ yaourt. No bụng xong vừa kêu tiểu nhị
tính tiền thì chàng nhác thấy hai đại hán hung dữ bước vào vừa đi vừa
om sòm cãi bậy nhau. Do tánh tò mò thúc đẩy, Vũ Tuấn bèn ngồi lại gọi
thêm chai Coca Cola mà nhấm nháp luôn tiện theo dõi hành vi hai kẻ lạ.

Gã mặt đen có vẻ hung dữ, chắc tuổi đã quá tứ tuần, bên má có một cái
sẹo dài càng tăng thêm vẻ dữ tợn cho khuôn mặt. Đi ăn cạnh gã mặt đen
là một đại hán cũng không kém phần to lớn nhưng trắng trẻo hiền lành
hơn. Gã mặt đen nhằn nhì bạn gã:

– Này lão Tam! Đã bảo lão cho một chưởng rồi vất xác nó vào bìa rừng
là an chuyện, lão còn bày đặt điều tra điều trúng làm chi rủi nó gặp
hên trốn thoát có phải anh em mình chịu trách nhiệm với đảng trưởng
không?

Đại hán được kêu là lão Tam rùn vai:

– Lão Nhị mớ ngủ thì thôi!Ai đã vào sào huyệt ta thì chớ mong trốn
thoát vả lại nhổ cỏ phải cho sạch rễ, tên oắt tì kia ắt phải bám vào
hậu thuẫn nào đó mới cả gan dọ thám vào Kim Cương động.

– Thế nó có khai gì không?

– Lão Nhị à! Bọn con nít càng ngày càng ranh mương gan lì không chịu
nổi, lão Ngũ đã dùng lối “Ba Ba hành khất” mà gã vẫn không chịu khai
tên tuổi môn phái. Ta nghĩ là…

Nói đến đây gã chợt nhìn quanh, Vũ Tuấn vờ cầm ly Coca uống cạn. Tuy
vậy cũng không tránh khỏi sự nghi ngờ của hai đại hán và chàng liền
trả tiền rồi thong thả đi ra làm như kẻ vô tâm trước sự hiện diện của
hai gã đại hán nọ. Thoang thoáng sau lưng Vũ Tuấn còn nghe hai gã nọ
nói về mình:

– Tên tiểu tử này khả nghi quá, xem dáng điệu nó cũng đủ biết võ công
bậc thượng thừa của hắn là chừng nào.

Lão Nhị cười hỉ hả:

– Lão Tam lúc nào cũng đa nghi như Tào Tháo, chả lẽ thấy ai rồi cũng
vội kết luận thiên hạ đều là kẻ thù mình hết sao? Thôi trả tiền rồi lo
công việc cho xong, cứ khề khà biết đời nào thành thiên hạ đệ nhất.

Vũ Tuấn vừa bật cười cho sự ngây thơ của hai lão nọ. Có đôi chút võ
công đã vội mơ làm bá chủ thiên hạ. Vừa xót xa cho lòng dạ người đời
vì chút hư danh hão huyền mà nỡ cấu xé nhau đời đời kiếp kiếp.

Đợi hai lão già ra khỏi quán, chàng âm thầm nhè nhẹ đi theo. Vì võ
công hai lão già còn non yếu nên không làm sao khám phá sự theo dõi
của Vũ Tuấn. Gần xế chiều thì cả hai tới một ngọn núi âm u, quay lui
lại để dòm thử có ai dò xét mình không rồi lẹ làng tiến vào một sơn
động nhỏ. Vũ Tuấn âm thầm nối gót theo sau qua những cái sân đầy những
giàn thiên lý ướp xạ hương xông lên ngào ngạt. Chàng muốn hắt hơi
nhưng kịp thời điều chỉnh nội lực của mình rồi rủa thầm:

– Rõ ràng là bọn ôn con mới lập tành ngành đao kiếm, ba thứ bùa mê ấu
trĩ mà lừa gạt được ai. Hồi trước không mua hương đèn làm lễ bái tổ để
mỗ gia này bày cho việc đánh lừa thiên hạ.

Hai đại hán cùng ngưng lại trước một gian phòng kín mít, nền và vách
đều bằng đá hoa cẩm thạch. Vũ Tuấn nghĩ thầm chắc chỗ này là nơi giam
giữ tội nhân của hai gã đây. Hai gã lúc đó vừa đẩy tấm vách đá bước
vào thì VũTuấn lẹ chân bước theo. Trong gian phòng hình chữ nhật chiều
rộng bằng nửa chiều dài có kê một bộ cờ tướng, hai cái ghế và một mâm
rượu thịt thơm phức. Mặc dù đã chén no nê ở quán mà nước miếng Vũ Tuấn
vẫn chảy tưng bừng. Hai gã đại hán cũng cùng chung một tình trạng như
VũTuấn nên thấy bàn cờ thì đâm quên hẳn nhiệm vụ, vội ngồi xuống xáp
lá cà ăn thua đủ. Vũ Tuấn đưa mắt nhìn quanh phòng một lượt, một nửa
gian phòng là cái cũi rộng trong đó nhốt tội nhân. Gã tội nhân bị
xiềng xích cả hai tay lẫn hai chân như con ba ba đang di chuyển. Tuy
vậy gã không oán than một lời cho dù cơ thể chắc đau đớn lắm vì những
sợi xích làm cho cơ thể gã di chuyển theo kiểu chu kỳ con lắc. Vũ Tuấn
muốn cứu tội nhân nhưng không biết cách nào mở khóa sắt. Thật ra nội
công của chàng đủ sức bẻ gãy những dây xích ấy dễ như trói gà. Hiềm vì
không biết kẻ trong cũi là bạn hay thù, vả chăng phương thức phá dây
xích ấy phải áp dụng Thiên lôi chưởng tất nhiên có thể san bằng cả đại
sảnh này.

Trong lúc Vũ Tuấn đang ôm đầu tính kế thì tại bàn cờ hai đại hán đang
sát phạt nhau đến hồi gay cấn. Lão Tam đã ăn được cả xe lẫn pháo và đã
chiếu tướng lão Nhị. Lão Nhị mồ hôi đổ ròng ròng, rớt độp độp tưởng
thua đến nơi, ai ngờ lão bỗng khám phá ra cách đưa con chốt qua sông
vừa bắt ngựa một cách tài tình vừa phá vòng vây của đối phương thật là
đắc sách. Mừng quá, lão Nhị chộp con ngựa thật mạnh làm văng con chốt
vào trong cũi. Tất nhiên hai gã không làm sao thò tay hoặc đưa chân
vào để kéo con chốt ra vì cái cũi quá rộng. Lão Tam bèn lấy chìa khóa
mở cũi và bò vào lấy con chốt, ai dè tội nhân thủ được con chốt đồng
thời dùng miệng cắn chặt lấy bàn tay lão Tam, lão nổi khùng bạt tai
cho tội nhân ba phát mà vẫn không làm sao rụt tay lại, lão bèn cầu cứu
lão Nhị. Lão Nhị đang nóng lòng ăn thua đủ nên quên hết cảnh giác, bò
vào trợ lực lão Tam. Lúc ấy Vũ Tuấn nhận ra thời cơ liền từ từ đóng
cánh cửa cũi xuống. Ba người trong cũi dở khóc dở cười mặt mày méo xẹo
nhìn Vũ Tuấn.

Lão Tam tham sanh húy tử nên dở trò lạy lục:

– Bẩm tiểu gia! Lão phu không có mắt không nhìn thấy tiểu gia, xin
tiểu gia giải thoát cho lão phu kẻo sư phụ về có nước đem lão phu mà
nhúng giấm.

Vũ Tuấn mỉm cười:

– Thịt da nhà ngươi hầm trăm năm chưa rục mà biểu nhúng giấm ai nhai
cho nổi. Nhưng thôi, ta chỉ giải thoát kẻ nào đang ở trong tình trạng
khốn khổ nhất mà thôi.

Vừa nghe xong hai gã lật đật mở trói cho tội nhân và buộc dây xích vào
tay chân mình. Vũ Tuấn nhân dịp này điểm huyệt cho hai gã á khẩu, bại
xuôi tứ chi rồi gọi người trong cũi ra:

– Tứ đệ! Mau ra đây với ngu huynh.

Quả vậy, người trong cũi chính là Nguyên Bình. Không hiểu chàng ta làm
sao mà bị nhốt vào trong cũi trông tang thương quá chừng.

Vũ Tuấn dí dỏm hỏi:

– Này Tứ đệ! Nghe đồn Tứ đệ, Kissinger và Lê Đức Thọ đang hội đàm ở
Saint Cloud bàn hòa bình cho Việt Nam, cớ sao lại thất thế như con ba
ba ở nơi này?

Quả thật là một chính khách siêu đẳng dù sa cơ khí thế vẫn thừa,
Nguyên Bình cười tươi như hoa rồi bắt chước giọng ám khói Nat King
Cole, chàng ta làm một đường quanh co lả lướt:

– Con đường chính trị có trăm lần run, vạn lần bò.

Hai người sánh vai nhau ra khỏi đại sảnh. Vừa đi Nguyên Bình vừa tâm sự:

– Chao ôi! Cái nghề chính khách quả lắm gian nan. Nhưng trót đã đam mê
như mê gái nên không làm sao dứt bỏ dược. Ngày xưa Trương Nghi vì du
thuyết mà bị cắt lưỡi xẻo tai, ngày nay Nguyên Bình ta đây thân nam
nhi bảy thước cũng vì nghiệp dĩ mà bò như rùa gần nửa tháng trời. Ai
nào kém ai đâu, quả là hậu sinh khả úy.

Vũ Tuấn gật đầu tán thưởng:

– Này Tứ đệ! Thế nào, hai lão già ban nãy thuộc môn phái nào vậy, sư
phụ của chúng là ai mà không ngó ngàng gì cơ sở cả, coi bộ còn lỏng
lẻo hơn sư phụ ta nhiều.

Nguyên Bình giảng giải:

– Nơi tiểu đệ bị giam là Kim Cương động đó, giáo chủ là một nữ nhân
chuyên nghề buôn ngọc và hột xoàn cho nên môn phái bà ta lấy tên là Nữ
Trang giáo phái. Giáo phái này có giấc mộng là mở một gian hàng triển
lãm ở sa mạc Gô Bi để bán cắt cổ một vài món nữ trang quí giá cho các
nữ lưu tham dự đại hội.

Vũ Tuấn ngạc nhiên:

-Thì có dính dáng gì về chuyện chính chị chính em của tiểu đệ đâu?

– Ấy! Không dính dáng mà còn quá hơn dính dáng. Sự đời ai học được chữ
ngờ, bà ta thấy tiểu đệ điềm tĩnh ăn nói hấp dẫn bèn đem lòng luyến
ái. Lợi dụng tình cảm của bà ta với kép nhí, ta mới khuyên bà ta đừng
nên chọn nghề bán buôn cắt cổ mà thất đức, hãy lấy vốn đó mà thế chân
để ứng cử nghị viên ở Hội đồng Tỉnh có hay hơn không. Ai dè đến lúc
tìm vàng bạc, vòng vàng thì thấy bay mất hết, chạy ra Hội đồng Tỉnh
thì thấy tên con gái bà ta chễm chệ nơi đó từ lúc nào. Tức quá bà liền
hạch sách con gái, nàng thiếu nữ nọ bèn phát ngôn bừa bãi là vì yêu ta
nên ứng cử cho vừa lòng ta. Vậy là ta đành lòng ngồi tù cho tình mẹ
con người ta không sứt mẻ!!!

Vũ Tuấn buồn cười quá bèn làm thơ trêu Nguyên Bình:

Tứ đệ coi dạn dĩ

Sao ưa làm trò khỉ

Thất bại ngồi khóc i ỉ

Khóc dai như đồ bị trĩ

Tốn tiền cho Bác sĩ

Còn hao hơi năn nỉ

Lạy ông chữa thật kỹ

Chữa cho qua hồi cực bĩ

Cái mặt cho hoan hỉ

Kẻo bị mắng: con khỉ…

Nguyên Bình nổi giận đùng đùng:

-Tam sư huynh! Xét về tuổi tác lẽ ra ngươi phải gọi ta là anh Ba mới
đúng, chỉ vì gia nhập sau mà vai vế ta thấp hơn ngươi một bậc. Nếu
không nghĩ tình thủ túc ở mái trường xưa ta đã cho ngươi một cú Atémi
thì đi đời con ạ.

Vũ Tuấn co giò chạy mất, quề tiền!!!

Nguyên Bình tủm tỉm cười.

– Anh chàng coi vậy mà gan thỏ đế, mới dọa một câu đã chạy như đồ bị ma đuổi.

Đang cười bỗng Nguyên Bình buồn rười rượi nghĩ thầm đồ đệ vậy, sư phụ
vậy thì ra quân chưa đánh đã thua là cái chắc. Giận thì mất khôn mà sư
phụ, đồ đệ người nào cục tự ái cũng to bằng núi Tần Lĩnh, kiểu này
chắc ngày rằm tháng tám nên đắp mền mà ngủ cho đỡ xấu hổ. Phàm dụng
binh phải có ba yếu tố mới mong giữ màn huề mà sư phụ ta thì nắm toàn
yếu tố bảy sách:

Quân chưa khoẻ đã thấy mệt,

Vừa ăn no đã thấy đói.

Mới nói chơi đã tưởng thật,

Mới dọa một câu đã ca bài tẩu mã.

Vậy thì mong gì thắng ai. Thôi ta hãy dừng gót phiêu lưu quay dìa cố
quận để khuyên sư phụ ta nên an phận thủ thường chớ bày trò dao búa
với võ lâm mà mang nhục. Nguyên Bình bèn ngược đường đi về chân núi
Thất sơn, dọc đường chàng gặp hàng hàng lớp lớp người, mặt chau mày ủ
cùng đi về như chàng coi bộ rầu rĩ, dáng dấp bơ phờ như vừa trải qua
một hành trình xa xôi lắm. Chàng đánh bạo níu tay một người đi đường
hỏi nhỏ:

– Chuyện gì vậy?

Gã nọ vùng vằng đáp cụt lủn:

– Cứ tới Thâm Trầm sơn rồi về đây thì biết.

Nguyên Bình ngơ ngác không hiểu gì cả. Chàng lẩm nhẩm Thâm Trầm sõn ở
ðâu vậy cà! Giang hồ ðộ rày xảy ra nhiều chuyện kỳ quái quá.

Lúc ấy có một giọng êm đềm thỏ thẻ bên tai chàng ta:

– Các hạ muốn đến Thâm Trầm sơn phải không?

Nguyên Bình gật đầu liếc nhìn người đối diện. Đó là một nữ lang vận y
phục màu hồng nét mặt lạnh lẽo, da xanh xao và đôi mắt buồn da diết.
Thiếu nữ lên giọng:

– Toàn một hạng ham danh, nam nhi đầu đội trời chân đạp đất lẽ đâu
không tính chuyện gì khác lạ hơn là a dua theo quần chúng để học một
chút võ công thừa.

Nguyên Bình lạ lùng hỏi:

– Cô nương có ý gì vậy khi nói câu đó?

Nữ lang ngạc nhiên:

– Thế các hạ không biết chuyện gì chăng?

– Tại hạ từ phương xa đến thấy bàn dân thiên hạ đi đi về về sắc mặt
vội vã mới hỏi thăm, chưa tường tận đã bị cô nương mắng vốn.

Thiếu nữ bèn xin lỗi rồi kể cho Nguyên Bình nghe:

– Cách đây ba tháng mười ngày có một vị tự xưng là Thâm Trầm quái
khách ngụ ở thung lũng Thâm Trầm sơn. Thêm chuyện lạ nữa là từ khi
phái Thâm Trầm xuất hiện thì hoa Bội Bạc vốn là giống hoa duy nhất chỉ
mọc ở Bạc Tình sơn nay bỗng chết tiệt và lại xuất hiện ở Thâm Trầm
sơn. Dĩ nhiên muốn hái một bông hoa để làm lệnh bài tham dự Gô Bi Luận
Kiếm tại Gô Bi sắp tới, bàn dân thiên hạ thi nhau ùn ùn đến Thâm Trầm
sơn. Tới đó muốn được hoa thì phải gia nhập phái Thâm Trầm nghĩa là
phải biểu diễn ba đòn võ công đã có, rồi được giáo chủ dạy cho ba phép
mới. Từ đấy họ trở thành giáo đồ của Thâm Trầm phái. Tuy nhiên cầm
được bông hoa quí trên tay trên đường về những bông hoa bông dưng tàn
tạ và đến ngã baNamsơn thì héo xèo không còn chút nào sinh khí nữa. Có
người còn kiên nhẫn quay trở lại Thâm Trầm sơn để xin bông hoa mới thì
bị Thâm Trầm quái khách mắng mỏ và xua đuổi đủ điều, thậm chí trong
cơn giận nóng nảy quái khách còn liệng kẻ xấu số xuống hố sâu nữa.

Nguyên Bình dở trò dụ dỗ thiếu nữ:

– Cô nương và ta cùng đến Thâm Trầm sơn xem sao?

Thiếu nữ trừng mắt mắng Nguyên Bình:

– Phàm trong võ lâm chỉ vợ chồng, anh em, hay huynh muội mới dám cùng
nhau sánh bước. Ta cùng các hạ quen biết nhau chưa đầy nửa khắc, cớ
sao dám tính chuyện song đôi trên đường trường xa vắng. Vả lại ta thuở
nay hành hiệp giang hồ tuy có tiếng mà không có miếng, đi bộ thì không
có sức, đi xe đạp thì mỏi chân, đi xe hơi thì tốn tiền mua xăng nhớt.

Nguyên Bình nổi máu quân tử Tàu:

– Nếu cô nương không chê tại hạ nghèo, xin tình nguyện biếu cô nương
máy bay nhựa cho cô nương ngao du khắp bốn vùng chiến thuật.

Nguyên Bình nói xong đắc ý vì tài cua gái của mình, tin rằng thế nào
cũng được người đẹp liếc mắt đưa tình một vòng ba trăm sáu mươi độ. Dè
đâu người đẹp còn nổi đóa nạt nộ:

– Hay cho tên tiểu tử kia! Ngươi đánh giá ta thế nào mà dám dở ngón
cua kéo rẻ tiền vậy. Có biết không! John Kennedy vì lỡ cho bà vợ yêu
quái của mình đi nhờ du thuyền của tỷ phú Onassis để hóng mát mà xảy
ra tai tiếng đầy nong. Biết đâu Onassis ẵm bà vợ góa của tổng thống
Huê kỳ không từ tai nạn nơi chuyện ân nghĩa ngày xưa đó. Ta vốn ăn
uống bằng tô bằng bát thì làm sao có thể lạc lòng để ngươi dở trò ma
đạo.

Oái ăm thay cho Nguyên Bình. Tuổi còn trẻ mà đạo mạo như ông già ba
mươi lăm luổi, ai thấy cũng le lưỡi cúi đầu thán phục, vậy mà bị nữ
nhi rào đón như điên, mở miệng câu nào thì y như là được lãnh thùng
nước sôi vào mặt. Dẫu khí trời lúc đó êm dịu mát mẻ nhưng mồ hôi
Nguyên Bình chảy ào ào như thácNiagaramùa tuyết tan. Tuy vậy chàng ta
phởn phơ thầm nghĩ Hồng nào Hồng chẳng có gai, con gái càng chanh chua
chừng nào càng đắt giá chừng ấy. Ta mà được một người đàn bà cỡ nàng
nâng khăn sửa túi quả là vạn hạnh, lúc ấy con đường chính trị ta như
cá gặp nước, như rồng gặp mây, như diều gặp gió. Do nghĩ vậy, Nguyên
Bình bèn đổi giận làm vui khẳng khái dở ngón si tình:

– Em ơi! Con cá nó sống vì nước, Nguyên Bình sinh ra để sống vì em. Ơi
Hồng y nữ! Dầu tuổi mới đôi mươi nhưng ta đợi em từ ba mươi năm nay
rồi đó.

Thiếu nữ ôm bụng cười:

– Thế mười năm trong bụng má các hạ làm gì.

Nguyên Bình so vai:

– Ta học hàm thụ chương trình sức khoẻ giống nòi mong được thành con
kiến càng để cứu vớt gái tơ vị thành niên khỏi nạn cường hào ác bá.

Thiếu nữ bèn cho Nguyên Bình đi tàu bay giấy đến tận xứ lèo để ăn thịt thỏ:

– Chao ơi! Các hạ quả là đệ nhất anh tài, cứ nhìn dáng dấp sếu vườn
của các hạ thì đủ biết nội công thâm hậu biết chừng nào. Mới gặp các
hạ tiện nữ đã sinh lòng cảm mến, không biết hôm nay là ngày Phục sinh
hay Thích ca thành đạo ai xui tiện nữ gặp gỡ các hạ một bậc văn võ
song toàn giết kiến kiến cắn, giết gà gà mổ, giết ruồi ruồi bay.
Thương quá là thương, càng nói chuyện càng sinh lòng cảm phục, muốn
xách chổi lông gà quạt cho mấy phát để đi đâu rảnh mắt cho rồi.

Nguyên Bình nổi đóa đổi vui làm giận, đổi thương thành ghét, đôi mắt
tỏa hào quang giận dữ:

– Hay cho con ranh kia, con cái nhà ai mà ăn nói như đồ bồ coi bồ cút,
hãy xưng danh đi, ta không muốn hạ thủ đồ ruồi bọ.

Thiếu nữ vẫn cười toe:

– Muốn biết tên họ tiện nữ thì phải thắng ta ít nhất ba trăm hiệp.

– Ta là nam tử nhường cô nương ra tay trước đó.

Thiếu nữ không khách sáo, uốn mình như trăn, tay phải phớt nhè nhẹ một
luồng kình phong như gió heo may mùa hạ. Nguyên Bình khinh thường
không thèm tránh né, gồng mình ra hứng chịu. Ai ngờ làn gió nhè nhẹ
vừa thấm vào cơ thể thì da thịt Nguyên Bình bỗng đỏ kè như nổi mày đay
ngứa ngáy không tả, chẳng lẽ gãi sồn sột trước mặt người đẹp thì hơi
kỳ. Nguyên Bình bèn quay tròn trước mắt người đẹp như con vụ và rống
lên cho đỡ ngượng:

– Này cô nương! Chưởng pháp của cô nương thấm vào đâu mà làm tàn, hãy
coi “compa” chưởng của ta đây đang hóa giải chiêu của cô nương một
cách rất dịu dàng.

Nguyên Bình nhảy tơn tơn vòng tròn cho đỡ ngứa, ai dè càng nhảy càng
ngứa. Vốn lanh trí, chàng ta chạy lui ba bước, chạy tới ba bước rồi
mới gãi nhẹ những chỗ ngứa nhưng miệng vẫn khoác lác:

– Cô nương! Đây là “Tẩm quất chưởng”, Ba tàu Chợ lớn đòi đem cả một
đảo Hải nam mà sư phụ ta không thèm cho mượn bí quyết đó.

Nguyên Bình gãi đến đâu thì những vết đỏ hóa thành đen tợ ngàn mũi kim
đâm vào cơ thể. Đứng cũng không xuôi mà ngồi cũng không yên, chàng bèn
nằm dài lăn lộn trên mặt đất còn nói cứng:

– Cô nương! Đây là “Bàn là chưởng” mà giang hồ khi hành hiệp còn gọi
là xe ủi đất. Muốn ủi là ủi tất cả, ủi thật sự, ủi tưới hột dền. Sức
nóng khi phát chưởng bằng một máy phát điện có công suất hàng ngàn tỷ
kilowatts.

Thiếu nữ không biết nên khóc hay nên cười vì thấy Nguyên Bình làm trò
hề hay quá. Cô ta biết Nguyên Bình đã đến giai đoạn chí nguy mà còn
bình tĩnh nói khoác nên sinh lòng cảm phục bèn mở sinh lộ:

– Tiểu tử kia! Muốn sống thì lạy bản cô nương ba lạy, cô nương giải
độc cho kẻo chết không kịp ngáp đó.

Nguyên Bình đau đớn xót ruột xót gan định đầu hàng vô điều kiện… Thì
chợt nhớ lúc xưa Nhị ca mình là Hồ Hùng chuyên môn ăn bậy, bữa nọ bị
trúng độc của loài kình ngư ngoài biển Đông hải, phong nổi rần rần
tưởng chết đến nơi. Ai dè được sư phụ cho ly chè đậu xanh đường cát
nước đá thì bao nhiêu nội ngoại độc đều hóa giải… Sư phụ rút kinh
nghiệm bèn căn dặn đệ tử mỗi người nên bỏ túi một nắm đậu xanh để
phòng thân trừ tà. May thay nắm đậu xanh vẫn còn trong túi Nguyên
Bình, chàng ta bèn hùng hổ đứng  thẳng dậy vỗ ba tiếng lẹ tay bỏ đậu
xanh nhai lia lịa nuốt cái ực rồi cười mím chi:

– Nè cô nương! Chưởng lực của cô nương làm sao bì được với “Đậu xanh
chưởng” của sư phụ ta.

Quả là thần dược, bao nhiêu nhọt đen trên người Nguyên Bình từ từ hóa
ra màu đỏ rồi biến mất một cách lẹ làng. Hồng y nữ tròn mắt ngạc nhiên
rồi tự nhủ thầm:

– Chao ơi! Hắc phong chưởng của sư phụ ta nghìn năm lừng lẫy giang hồ
xuất chưởng là chết, nếu không có thuốc giải của bản phái. Tên tiểu tử
này môn đệ của ai mà võ công thuộc hàng siêu đẳng. Mình xưa nay cứ độc
tôn tưởng sư phụ mình là nhất, ai dè có kẻ cao cường hơn.

Nguyên Bình hăng máu khiêu khích:

– Cô nương tài ba bao nhiêu mà dám múa rìu qua mắt thợ, còn bao nhiêu
ngón đòn độc đáo khác sử dụng ta coi.Nói cho biết trước, chiêu đầu là
chiêu giao hữu ta không thèm công phạt, chứ bây giờ là dĩ độc trị độc.
Cô nương ra chiêu độc một ta tàn ác gấp mười. Tuy ta rất hào huê với
con gái nhưng chưởng pháp đâu biết vị tình người.

Nghe Nguyên Bình dọa dẫm một hồi, thiếu nữ run sợ thật sự bèn nhỏ giọng:

– Đại ca! Quả thật danh bất hư truyền! Tiểu muội vô cùng bái phục, cơ
sở của bổn phái cũng gần đây, dám mong đại ca ghé bước đến chơi để ra
mắt sư phụ, sau đó chúng ta sẽ đến Thâm Trầm sơn chẳng muộn.

Nguyên Bình biết cá đã cắn câu, sướng rơn người nhưng còn làm bộ giữ giá:

– Ta ít khi kết bạn với người ta chưa biết tên tuổi.

Thiếu nữ e lệ đáp:

– Tiểu muội chính tên là Nhớ Nhung, đồ đệ cưng của giáo phái Chung
Thủy. Còn đại huynh?

– Ngu huynh chính là Nguyên Bình, học trò cưng của Hồn Nhiên giáo
phái. Nào đi thì đi!

Cả hai sóng đôi sánh bước, Nguyên Bình mải mê vừa đi vừa nói chuyện
với người đẹp, nên chàng ta đã không nghe gần đâu đó đã xảy ra một
tiếng hét vọng tới:

– Tứ đệ! Đi đâu mà nhanh vậy, lại đây ta hỏi!

{jcomments on}

Leave a Reply

Your email address will not be published.