Tác giả: Trần Ngọc Phương
Hôm ấy, một ngày đẹp trời, buổi chiều cuối tuần im ắng. Tôi ngồi ở chiếc bàn vuông dưới chân cầu thang nhà, nơi thoáng mát yên tĩnh, mà gặm nhắm từng trang sách. Một người bạn, thuộc lớp đàn anh, đến hỏi thăm tin tức dạy kèm trẻ em, thấy tôi đang cầm quyển sách dày cộm, anh nói, không ra ngoài bát phố sao, và liền hỏi sách gì đó? Tôi đưa bìa sách lên, anh nói, ồ nó hay lắm, rất tuyệt vời. Đọc xong chưa? Tôi nói chưa, nhưng gần xong. Ừ, Hermann Hesse, không dễ nuốt đâu, từ từ mà gặm. Và anh giới thiệu tôi một quyển sách khác, đề cập chủ đề tương tự nhưng diễn tả cuồng nhiệt hơn, dữ dội hơn… Nói xong, anh rời nhanh. Tôi đang còn lơ lửng phiêu lưu với chàng Goldmund trong trang sách nên không lưu tâm lắm. Thứ bảy tuần sau, tôi lang thang trên phố Lê Lợi ghé qua mấy Kiosk sách báo, rồi băng qua đường Nguyễn Huệ nơi nhiều kiosk về nhạc, và thu cassette tape. Một vòng như thế là đủ biết cái gì mới mẻ xuất hiện trong xã hội đương thời, đủ mọi lãnh vực. Phần không thể thiếu trước khi về nhà là ghé các hàng sách “xôn” góc đường Lê Lợi và Công Lý kéo dài đến Huỳnh Thúc Kháng. Lui tới qua lại không biết bao nhiêu lần cởi ngựa xem hoa, chợt nhớ tới lời giới thiệu anh bạn về một quyển sách nhưng không nhớ tên. Cố nhớ thì mơ màng hình như sách có tên nửa tiếng Tây, nửa tiếng Ta. A, nó đây rồi, trước mặt tôi tấm bìa sách phất phơ trong nắng gió: Alexis Zorba, con người chịu chơi, của Nikos Kazantzaki. Continue reading →