Category Archives: Văn

Hội An, Một Lần Về

Tác giả: Trần Văn Nghĩa

Quê nội bà xã tôi ở Quảng Nam-Đà Nẵng. Ngày trước, ông Nội sống ở làng Minh Hương, Hội An. Còn bà Nội gốc gác ở Duy Xuyên. Do sinh kế nên cả nhà dắt díu, di cư vào đàng trong, vùng đất mới Phan Rang. Lúc đó còn hoang vu, để lập nghiệp. Khi tôi về làm rể, ông đã mất từ rất lâu. Vào khoảng năm 1963. Chỉ còn lại bức ảnh chụp chân dung đen trắng để thờ. Với khuôn mặt có dáng dấp thư sinh, nhất là đôi mắt đã toát lên nét thông minh đỉnh ngộ. Nghe đâu ông rất thông thạo chữ nho, biết bốc thuốc chữa bệnh và biết coi tướng số. Còn bà Nội lúc đó vẫn còn khỏe, xa quê đã lâu nhưng còn nói rặt giọng Quảng. Năm 1987, bà mất vì bệnh già. Bà xã tôi thường nhắc về ông Nội với sự tiếc thương vô hạn. Sinh thời, ông là người luôn luôn quan tâm che chở và là một trong hai đứa cháu nội ( bà xã tôi và đứa em con người chú) được ông thương, chỉ được phép ở bên cạnh ông mà thôi. Continue reading

Bức Thư Của Người Mẹ Trẻ

Tác giả: Trương Văn Dân

 Con thương yêu,

Từ hơn tháng nay… mẹ biết có sự hiện diện của con bên trong thân thể mình. Mẹ con mình đã “quen” nhau dù mẹ chưa thực sự thấy hình dáng con như thế nào. Khuôn mặt con ra sao? Chiếc mũi, đôi mắt con thế nào? Đến giờ mẹ chỉ có thể tưởng tượng ra thôi… thế nhưng mẹ vẫn cảm nhận một nhịp đập khẽ khàng như hơi thở trong lòng mẹ, cảm nhận những máy động của con qua giác quan bén nhạy của tình mẫu tử… vì thế cho nên mẹ nghĩ là mẹ con mình đã bắt đầu biết và “hiểu” nhau…  Bây giờ đây mẹ biết là con đang thực hiện những bước chân nhỏ nhoi để bước vào thế giới loài người cùng với nhiều người khác; Có người gần gũi, có kẻ xa xôi nhưng dù muốn dù không con sẽ chia sẻ cùng họ một phần lịch sử làm người.

 Mẹ đang tưởng tượng đến đôi mắt của ba con lúc con mở mắt nhìn đời. Ánh nhìn vui sướng khi thấy con hiện diện. Ba sẽ nắm lấy bàn tay con, nghe con khóc tiếng đầu tiên khi chào đón cuộc đời mà ba mẹ đang đối diện. Nhìn ánh mắt tràn đầy yêu thương đó mẹ còn thấy trong đó có niềm vui nhưng cũng pha lẫn lo âu vì muốn được bảo bọc con về những điều mà lớn lên con phải gánh lấy. Continue reading

Chim Mùa Thiên Di

Tác giả: Vương Hoài Uyên

Cánh chim mỏi, mùa thiên di mải miết

Bay về đâu? Khi gió lạnh sang mùa!

                   VƯƠNG HOÀI UYÊN

Hai mươi tám tết, trong lúc dọn sạch nhà bếp, tình cờ chị lôi từ trên kệ một hộp trà Chùm ngây. Chợt nhớ hộp trà nầy Thụy mua cho chị một lần hai người vào siêu thị chay của một ngôi chùa lớn. Lần đó Thụy ở Mỹ về, sau khi uống cà phê ở Du Miên, Thụy rủ chị đến thăm ngôi chùa nầy. Chị hỏi tác dụng của loại trà nầy, Thụy nói đạị khái là thức uống bổ dưỡng ( như trên bao bì có ghi ). Thụy còn nói em về tra Google thêm sẽ rõ. Thụy mua linh tinh mấy thứ như gạo lức rang, trà chùm ngây, cà phê chồn… Lúc tính tiền anh hỏi xin thêm một bịch ny lông, cười nói với chị: “Để lát nữa chia của”.  Hai người vào chánh điện lễ Phật, đứng ngắm cây Sala trước sân chùa, Miên nói: “ Nhiều người vẫn tin rằng đứng đợi dưới gốc cây nầy, bao giờ hoa Sala rụng, giơ tay hứng lấy về nấu nước uống sẽ khỏi bệnh”. Thụy cười: “Chắc là không có em trong số đó chứ? Coi chừng bệnh không bớt mà lại đau bụng đó.”   Đúng là cách nói của bác sỹ – nghề nghiêp của Thụy. Người đàn ông chụp ảnh dạo trước sân chùa nhìn hai người rồi phán một câu: “Hai người nầy chắc bồ nhau từ hồi còn trẻ, nhưng chắc không lấy được nhau, bây giờ gặp lại phải không?”. Thụy cười pha trò: “Tình duyên trắc trở mà anh”. Miên thầm phục con mắt tinh đời của anh chàng phó nhòm: “Anh nên về làm nghề bói quẻ chắc tốt hơn chụp ảnh dạo đó”. Continue reading

Về Một Ánh Sao

 

Khi một người nào đó mất đi luôn để lại chúng ta một khoảng trống. Nhưng khi mẹ mất, khoảng trống ấy mênh mông đến vô cùng. Bởi mẹ là tác nhân đưa ta từ cõi vô hình đến với thế giới hữu hình. Mẹ là chiếc cầu nối giữa ta và vũ trụ. Mất mẹ, sợi dây thiêng liêng kia đứt phụt.  Và những đứa con của mẹ chơi vơi. Hụt hẫng. Bềnh bồng …

Nhiều năm trước, khi thấy tôi hằng năm đều từ Ý về VN mà lần nào cũng chỉ quanh ở Sài Gòn, một người bạn mắng: “Mầy làm gì mà về VN hoài vậy? mà lần nào về cũng xớ rớ ở nhà…” Anh mắng là phải, mùa hè nào vợ chồng anh cũng đều chu du khắp Âu Châu, năm khi mười họa có về VN thì phần lớn thời gian đều dành cho những chuyến du hành Nam Bắc. Nghe mắng mà tôi chỉ cười huề, ít khi đối đáp. Duy chỉ một lần tôi từ tốn nói : “Đi đâu thì cũng thế! Nhưng tao chắc là trên thế gian này không có cảnh nào đẹp bằng nụ cười của mẹ tao!” Sau lần đó thì tôi không bị mắng

Continue reading

Một Đời Người

Tác giả: Nguyệt Sầu

CHƯƠNG I : BẠN NHỎ

Giờ ra chơi tại một ngôi trường tiểu học ở miền biển.
Hai bé gái vừa đi vừa mút chung một cây kẹo que.Con bé thấp hơn sau khi trao kẹo cho bạn chu mỏ nũng nịu: – Kẹọ ngon mà anh Ngọc kẹo quá, ăn chung không đã, hôm sau Thùy nhớ nói anh mua thêm cho Vân một cây nữa nghen. Con bé tên Thùy cười hiện hai cái núng đồng tiền dễ thương:-
– Vân đâu phải phải là em anh Ngọc mà đòi phần, tham quá.
Nhỏ Vân quyết liệt:
-Vân cũng là em mà từ bây giờ cho đến cuối đời!
– Không Vân chỉ là bạn của em gái chứ đâu phải là em gái hi hi …Nói xong Thùy chạy ra xa để nuốt trộng phần kẹo còn lại, con bé nghĩ :Đây là phần của mình mà , Vân ăn ké thôi, ăn ké thì phải chịu ít hơn người ta một chút chớ…. Continue reading

Kiếp Người

Tác giả: Võ Như Vũ

Xuân đến rồi Xuân đi, Xuân đi rồi Xuân lại lại.

Mới một năm mới đây, vậy mà đã cũ để bây giờ lại đón một năm mới nữa.

Kiếp người cũng như mùa Xuân, mới được sinh ra, vậy mà cũng đã già, sống gần trọn kiếp để rồi sắp sửa theo cái tuần hoàn mà được tái sinh lần nữa.

Có ai biết kiếp trước của mình là gì không?

Tôi cũng vậy. Tuy nhiên, vì tôi được sinh ra vào năm Ngọ, gặp nhiều khốn khó, nên tôi có thể đoán: con ngựa chính là tiền kiếp của tôi. Một con ngựa cày suốt kiếp vẫn chưa trả hết nợ, đành phải để lại cơ cực, trắc trở cho đời sau tiếp tục gánh vác.

Hai lần 13 năm, sau cái ngày tôi bị tái sinh làm kiếp người để tiếp tục đời con ngựa, tôi rời đất tổ, lênh đênh trên một chiếc ghe nhỏ gồm 13 bạn bè. Sau bảy ngày xơ xác, dật dờ giữa biển khơi, chúng tôi may mắn cập được bến Hồng Kông. Và sau 13 trừ 5 tháng trải đời trong trại tỵ nạn, tôi được đặt chân trên đất Gia Nã Đại này vào ngày 13 tháng 5 năm một chín tám một.

Những con số “13” này không ngờ lại là một nền móng để tôi xây đắp một cuộc sống mới, xa quê nửa vòng trái đất.

Tôi dành tuần đầu tiên của tôi ở Toronto để tập ngủ, tập thức vì cái ngày-đêm nơi Châu Á đã biến thành đêm-ngày ở vùng Bắc Mỹ; tôi tập hít thở làm quen với hơi nóng khò ra từ lò sưởi để khỏi bị chảy máu cam; tôi còn tập đi xe điện ngầm và tập đứng đón xe buýt…

Tuần thứ hai và thứ ba, tôi cắp sách đến trường dạy tiếng Anh cho người lớn, để tập … nói và hiểu cho được hai tiếng “Yes”, “No”. Continue reading

Chết Trong Cõi Sống

Trong những ngày Lam thấy vô vị và chán nản nhất thì được tin nhắn của Vy báo tin sẽ về Việt Nam vào ngày kia. Tin Vy về như một cơn gió mát rượi thổi vào cái đầu rả rượi buồn nản của Lam. Không buồn sao được trong lúc Lam đã từ giã cuộc đời đứng lớp mấy mươi năm bằng một quyết định nghỉ hưu từ cơ quan đầu ngành gửi về. Mặc dù vẫn biết mình đã đến tuổi nghỉ hưu nhưng khi nhận được quyết định, chị không khỏi hụt hẫng. Đồng nghiệp bắt tay chúc mừng vì chị đã “ hạ cánh an toàn “. Có người chưa tới tuổi lại ước ao được như Lam, theo họ đây là lúc “được sống cho riêng mình “. Nhưng Lam lại không nghĩ như họ, ngày đầu tiên nghỉ hưu buổi sáng được nằm dài trên giường, không phải mắt nhắm mắt mở lao vội vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, Lam thấy một nỗi buồn mênh mang khi bơi trong quỹ thời gian thừa thãi mà khi còn đi dạy được nghỉ một tiết đầu để được ngủ nướng một chút cũng hạnh phúc biết bao! Continue reading

Lỗi kết nối

Sợ trễ, tôi đi làm thủ tục sớm. Trên máy bay tôi đươc xếp ngồi giữa ở dãy ghế nằm bên phải. Như vậy là tôi có thể nói chuyện với cả hai người bên cạnh. Ưu điểm của ghế giữa là vừa được ngắm trời mây, vừa có thể dễ dàng đi lại.

Ngồi trên máy bay tôi chợt nhớ lại đoạn đường từ nhà thằng cháu đến sân bay.

Lúc hai cậu cháu khởi hành thì đã hơn 9 giờ sáng mà trên đường vẫn còn rất đông người. Tuy mồm mũi đứa cháu có bịt khẩu trang mà nó cứ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất: Từ chuyện giá xăng tăng giữa thời kinh tế khó khăn đến trận đá banh kết quả không như ý, thua một chầu cà phê… Đang nói trời nắng đẹp rồi bỗng dưng bắt qua chuyện bầu cử ở Mỹ rồi nhảy sang chuyện thủ tướng Pháp ban hành cải cách để cứu nền kinh tế. Cái miệng nó huyên thiên, vừa chạy xe vừa giảng giải đủ mọi đề tài. Continue reading

Về với hư không

…Cùng với sự xuất hiện không được chào mời của cơn ho, tôi vừa được nhắc nhở rằng  cái ngày cuối cùng sắp đến. Giây phút hiếm hoi, chỉ xuất hiện một lần duy nhất và cũng là lần cuối cùng của một kiếp người.

Có ai đó nói rằng một người sắp chết thường nhìn thấy toàn bộ cuộc đời của mình trong những phút giây chớp nhoáng cuối cùng. Còn tôi, tôi chẳng nhìn thấy gì rõ rệt. Chỉ thấy  những xáo trộn của một chuyển hoá, như những bức ảnh trong một cuốn phim quay nhanh mà không có hình thù nào rõ nét.

Tôi là ai? Continue reading