Loài hoa tim vỡ

 

Hàng năm vào tháng giêng tây vợ chồng chúng tôi có lệ gởi chút quà Tết về quê, cho vui. Chúng tôi ghi tên cùng số tiền nhờ cô em bỏ vào bao, trao dùm người thân trong ba ngày Xuân. Năm nào danh sách cũng có tên chị Nụ, người hàng xóm của tôi ngày xưa.

Năm tôi vào đệ thất, chị Nụ học đệ tứ. Theo tôi chị là một cô gái rất đẹp, có mái tóc dài, dáng người thanh nhã trong chiếc áo dài trắng học trò, gương mặt trái xoan, cặp mắt đen ướt, hơi buồn. Tôi học cùng lớp và chơi thân với Lộc, em của chị, nên thường sang nhà chị để học bài chung với bạn. Chị hay giúp chúng tôi làm bài, nhất là góp ý cho chúng tôi làm các bài luận văn.

 

Chỉ có hai chị em nên Lộc giữ gìn người chị của mình rất kỹ, không thích ai bồ với chị Nụ. Vì thế, tôi là người đưa thư bất đắc dĩ.

Người thứ nhất nhờ tôi đưa thư là anh Tuấn. Anh học cùng lớp với chị Nụ nhưng tánh tình nhút nhát, không dám đưa thư tận tay. Chuyện hẹn hò của anh chị tôi không rõ, chỉ biết thư đi thư lại được khoảng một năm thì nhà anh Tuấn bị trúng đạn pháo kích, anh chết không kịp nhắm mắt. Từ đó, chị Nụ thường hay thẫn thờ ở hàng rào trước nhà có dây hoa ty-gôn, mắt buồn rười rượi. Dây ty-gôn này chị xin ai đó mang về nhờ Lộc và tôi trồng ở hàng rào hơn hai năm trước. Năm ấy dây ty-gôn phủ khoảng một phần tư hàng rào. Sau anh Tuấn, có nhiều anh học đệ nhị, đệ nhất nhờ tôi đưa thư nhưng chị không nhận.

Năm chị học đệ nhị, có anh Nguyên học đệ nhất nhờ tôi đưa thư. Chị nhận. Tôi đưa thư được có vài lần thì anh đi lính, gởi thư thẳng cho chị qua KBC. Không bao lâu sau, có tin anh Nguyên tử trận. Mắt chị Nụ càng thêm buồn, suốt ngày chị thơ thẩn ở hàng rào hoa ty-gôn. Năm ấy, dây ty-gôn phủ gần phân nửa hàng rào nhà chị.

Khi đến phiên Lộc và tôi đi lính, chị Nụ học ra trường làm cô giáo rồi chị lấy chồng sĩ quan. Hơn năm sau, tôi về phép ghé thăm thấy chị tay bồng một cháu, hình anh trên bàn thờ. Năm ấy, dây ty-gôn phủ cả hàng rào nhà chị.

Rồi tôi lưu lạc xứ người. Trong thư nhà cô em kể rằng chị Nụ ở vậy nuôi con, không dám bước thêm bước nào nữa. Người đời nói chị có số sát phu.

Nhiều năm sau tôi đưa vợ con tôi về thăm quê nội. Hôm chúng tôi sang thăm chị Nụ, nhà tôi dừng chân bên hàng rào ty-gôn và ngạc nhiên nói, quê em không ai trồng loài hoa tim vỡ này trước nhà, thảo nào số phận chị hẩm hiu.

Sau dăm ba câu chuyện hỏi thăm nhau, tôi nói với chị Nụ:

“Hàng rào nhà chị bây giờ xiêu vẹo, cây cối mọc um tùm, để em biếu chị chút đỉnh, làm lại hàng rào cho khang trang.”

Chị trả lời:

“Cám ơn em, nhưng rồi mình phải chặt bỏ ty-gôn à?”

Bỗng nhiên tôi gắt gỏng:

“Chị mê chi cái loài hoa tim vỡ ấy!?”

Chị chợt hiểu, giọng ngậm ngùi:

“Trễ rồi em ơi …”{jcomments on}

Leave a Reply

Your email address will not be published.