Biển Nhớ

 

Biển được nhắc nhở nhiều trong thơ văn ,âm nhạc. Đứng trước biển
con người thật nhỏ bé nhưng tâm hồn lại bay cao. Biển lặng lẽ bao dung
nhưng cũng dồn dập con sóng muôn trùng.
Tôi may mắn được lớn lên nơi một thành phố biển nên dẫu xa xôi đến
đâu cũng luôn nhớ về biển. Biển nhớ không chỉ là nhớ tới biển ngày xưa
mà còn có cả một nỗi nhớ mênh mông như biển cả. Các bạn tôi, những
người còn ở quê hương hay những người lưu lạc phương trời nào cũng đều
nhớ về biển. Nguyễn Xuân Đóa đang ở quê hương mà cứ ray rức với biển
ngày xưa :

Phố nhỏ gối đầu lên dốc núi
Gió khơi lùa sóng vỗ thùy dương
Trường Sơn giang cánh tay chìm nổi
Chập chùng ôm cả nắng quê hương.

…………………………………………….

Một mảnh trời quê đời thác lũ,

Đêm buồn nghe sóng vỗ chiêm bao.

( Vọng Qui Nhơn   Nguyễn Xuân Đóa )

Lê Công Dzũng lưu  lạc xứ người, ngồi nhìn biển Capri mà chạnh nhớ
tới biển quê nhà:

Đi hoài chẳng đến thì thôi,

Trở về bến cũ ta ngồi xem trăng

( Biển tình – Lê Công Dzũng )

Nguyên Lương cũng cùng tâm trạng:

Gió đưa anh về biển trời Nam Mỹ
Sóng vỗ bạc đầu lấp dấu chân chim
Mấy năm trở lại như người xa lạ
Con dã tràng xưa còn nhớ hay quên?

( Biển chờ – Nguyên Lương )

Vương Hoài Uyên thì nhớ về biển nhưng  lại để lộ nỗi buồn mênh mông của tâm hồn:

Em trở về miền ký ức xa xôi,
Mưa đẫm ướt nửa trang đời phiêu bạt,
Biển vẫn nhớ nên muôn đời biển hát,
Dòng sông trôi ai tắm được hai lần!

(  Phôi pha – Vương Hoài Uyên )

Nguyên Hạ-Lê Nguyễn trong Hương Xưa của chúng ta đã tâm sự về biển:

Em sẽ kể cho anh nghe nhũng gì về biển mà trong đó có em…  biển đã
ăn sâu vào tâm tư và cuộc sống mỗi ngày…như thao thức, như gọi mời
…để muôn đời mãi nhớ:

Em lớn lên bên biển mặn và những tình thâm…Ở đó có mẹ cha, chị
em, xóm giềng và bè bạn….
Ở đó từng ngày em lắng nghe tiếng sóng cả thì thầm và biết bao lần
gió chướng, sóng ùa vào thành phố với nỗi điên…cuồng phong và bão
loạn, mưa gió cuồng nộ… những, cơn sóng lớn ùa về…phủ tràn những
sinh linh ,bỏ lại bao niềm đau vì biển….

( Biển và Em  –  NH -LN )

Chắc hẳn chúng ta đều không quên bản nhạc rưng rức đau thương
của Phạm Duy viết về một cuộc tình tan vỡ ở bờ biển Nha Trang của
miền Trung nước Việt.  Biển Qui Nhơn của Trần Viết Dũng cũng là
chứng nhân cho một mối tình nhưng  êm dịu và tình tứ hơn :

Ơi em, biển tối thầm thì
Xô trăm tay sóng ôm ghì bờ thân
Ơi em, hạt cát dưới chân
Sẽ làm bằng chứng những lần rong chơi
Ơi em, sương mỏng từ trời
Cũng về đây để gọi mời lá ngoan.
[ Đêm ở biển với người – Trần Viết Dũng]

Say tình say biển và khi đau khổ thì biển trở thành tri kỷ của nhà thơ:

Thôi đã lỡ rong chơi!
Cho quên đi một đời,
cùng bên mình chén đắng,
ngây ngất sầu đầy vơi.

Đợi chờ chi em ơi!
Đã là cánh chim trời,
Quê hương mình biển khơi,
Bão táp đau lòng tôi.

[ Biển say -Bạch Xuân Lộc]
Nhà thơ nữ Nguyễn Tiết thì kín đáo hơn tố chất nữ
đậm đà sâu lắng hơn khi một mình ngắm  biển:

Lắng nghe đêm

lắng nghe mình

Lắng nghe từng tiếng

sóng tình cuộn trôi

[ Lắng nghe đêm – Nguyễn Thị Tiết ]

Biển của quê hương chẳng có gì lạ hình
cong dốc đá chênh vênh , những người
dân chài đi đánh cá về phơi mực , phơi
cá bên muồi biển mặn là mùi tanh của cá
mùi mắm chưa thơm nhưng đó là quê hương
là nỗi nhớ ngút ngàn được Thảo Trang, Thiên Di
Phạm Văn Tòng, Trần Bảo Định cùng ca ngợi biển
của quê hương yêu dấu, nơi nghìn thu còn son
sắt một chuyện tình của nhà thơ tài hoa mệnh yểu:

Biển dài hình cong Ghềnh Ráng đá chênh vênh
Xa tít Quy Hòa khói sóng vương sầu thương
Bên bờ cát vàng mùi khô mắm oi nồng
Nồm sang gió bấc. Ôi! Rét căm mùa bão giông

[Nhớ quê ngoại ở Quy Nhơn -Thảo Trang]

Đường Xuân Diệu mịt mờ lắng nghe biển động
Khơi xa xa… núi xa xa… sóng gọi tên…
Hàn Mặc Tử liệu có câu thơ dấy động
Hay lạnh buồn yên ngủ đợi trăng lên?
[ Khi em về – TD- Phạm Văn Tòng ]

Tiên sa , suối cũ mây hờ hững
Hoa biển , trùng dương gió bạt ngàn
Ớn lạnh mưa buồn rơi bãi Trứng
Ấm lòng nắng rớt bến My Lăng

Đổ bớt gió buồm , thuyền chậm lại
Thăng thiên bọt nước , sóng ầm vang
Em ơi , đất võ , trời văn ấy
Những rạn , gành , hang đẹp ngỡ ngàng !
[ Qua Gành Ráng  Nhớ  Hàn MặcTử – Trần Bảo Định]

Biển của những lần hẹn hò ngày em mười sáu
tinh khôi áo trắng tan trường, cùng nhau ngồi
nghe sóng biể cũng là tiếng lòng không dám
nói của đôi người trẻ tuổi rồi bể dâu của cuộc
đời tất cả chỉ còn nuối tiếc:

Yêu em trăng rằm dạo đó
Chiều hoang biển vắng thì thầm
Ta ngồi truyền nhau hơi ấm
Ngại ngần mơ giấc xa xăm.

Phong ba về như bão cuốn
Ra đi không giáp mặt người
Hoàng hôn đời mình chìm nổi
Nợ em chưa ngỏ một lời.
[ Nỗi nhớ hoa hồng – Khoa Trường ]

Phan Mạnh Thu cũng từng nhớ biển :

Mỹ Khê ơi! Xa rồi ta sẽ nhớ
Hàng dương xanh buồn rũ tóc trên cồn
Gió chiều về nồng vị mặn biển khơi
Cùng tiếng sóng vỗ miên man bờ cát.
[ Cho ngày xa xứ – Phan Mạnh Thu]

Lương VIết Khiêm thì chơ trò hú tìm với em
trong biển:

Ta thả tình ta xuống biển em
Mênh mông sông nước biết đâu tìm
Cuối nẻo trần gian sông biển cạn
Ta vớt tình lên đâu thấy em
[Thả Tình – Lương VIết Khiêm]

Biển của quê hương có chiều lộng gió và lời dặn
dò của một người tình trong quá khứ, nhớ về biển
là nhớ về sự chở che của một người anh trong kí ức :

Tôi yêu quê tôi

qua Eo Nín Thở

nhớ anh bảo nhỏ:

cột tóc đi em!…

[ Tôi yêu quê tôi – Đông Oanh]

Với Hồ Ngạc Ngữ là một biển trời thương nhớ, nhớ
hàng dương, con đò cũ, mặt đầm xưa và cả những
tâm sự học trò dang dỡ:

Em có gửi nỗi niềm ở lại
Để hàng cây xanh nỗi nhớ về
Cành dương cũ rối lòng con gái
Rối lòng anh từ độ xa quê
……
Em có biết chiếc cầu thương nhớ
Nối thênh thang qua suốt mặt đầm
Sao không nối bến bờ muôn thuở
Để cùng em đi trọn trăm năm…

[ Quy Nhơn Ngày Về – Hồ Ngạc Ngữ]

Trong bốn mùa thì biển đẹp nhất? mùa nào? không
phải là mùa xuân biêng biếc , không phải mùa hè
rực nắng hay mùa đông rét lạnh căm căm, mùa đep
nhất là mùa thu khi thời tiết giao mùa, theo quỹ đạo
của bão miền Trung hay hứng những đợt bão cuối
thu đầu đông và trước cơn thinh nộ của thiên nhiên
mọi sinh vật dường như nhỏ bé trước bao la của đất trời :

Chiều Thu, biển động buồn tê tái
Trời mù, mây xám, gió heo may
Thuyền nhỏ đi hoài sao chưa tới?
Bến bờ hun hút, sóng dâng đầy

*
Ngàn năm bãi cát nằm lặng lẽ
Như chờ in đậm dấu chân ai?
Những chú còng xe xây vội vã
Lâu đài ảo mộng vụt tàn phai
[ Biển Động Chiều Thu – Trầm Tưởng- NCM]

Khác với Trầm Tưởng- NCM, Trần  Kim Quy lại thấy
trong dữ dội của biển là một hoan khúc tuyệt vời:

Ta nghe thấy tiếng gào thét
của đại dương bao la
vang vọng âm ba phẫn nộ…
Và những cánh buồm đen
chìm dần trong bão tố…
[ Hoan khúc -Trần KimQuy ]

Những dòng song thất lục bát của Lê Khánh Luận
phác họa một bức tranh tâm tình với biển:

Có phải lòng ta là biển sóng

Bờ xa trông ngóng một con tàu

Thèm nghe rộn tiếng còi mau

Nước mây trời biển một màu xanh xanh
[ Sóng và Cát – Lê Khánh Luận ]

Với ngôn ngữ mới và ý tưởng mới , biển của Văn Công Mỹ
khắc khoải và ưu tư cho thân phận con người trước vũ trụ
vô thủy vô chung :

Sóng vốn bạc đầu như vỏ hến
Nay chập chùng vỗ tiếng vô âm
Khát khao quay quắt lời của biển
Những con còng gió chết âm thầm
[ Im Lặng Côn Trùng – Văn Công Mỹ ]

Biển trong mắt Nguyễn Tấn Lực là hình ảnh của Cha
với con thuyền dặm ngàn san bạt là nụ cười rạng rỡ
của Mẹ khi con thuyền cá từ từ ngoài khơi dần dần
xích lại bờ. Được mùa cá là một liên  khúc hoan ca
với người sớm khuya dạn dày với biển:

Biển vẫn biếc xanh như tình cha đó
Một đời lao đao cơm áo chẳng vừa
Biển với đời vẫn như là định mệnh
Định mệnh nào sao cứ mãi nắng mưa

Biển vẫn nồng nàn như tình người đi biển
Sóng vẫn dâng trào như khúc tình ca
Lưới đầy cá con tàu về bến cũ
Mẹ đón nụ cười thương sao quá làn da
[ Ra khơi – Nguyễn Tấn Lực]

Từ những hạt nước mong manh qua bàn tay
công sức cần lao của con người nước biển
đã hóa thân thành muối một nguồn gia vị không
thể thiếu trong đời sống nhân loại , phải chăng
vì hiểu giá trị quý báu mà tổ tiên xưa của người Việt
đã bày nghi lễ hợp cẩn của đôi tân nhân phải có ”
muối mặn gừng cay” :

Hạt muối thơm ngon từ biển sinh ra
Con gió muối nhuộm tóc râu trắng xóa
Mỗi nụ cười giữa nhà giàn- Mắt bể
Phong ba nào cản được sức người đâu!

Hạt muối quê hương mằn mặn thấm lâu
Ngấm vào máu hồng hào da thịt
Quý mạch nước từ biển xanh biên biếc
Hòa cội nguồn nước mắt của yêu thương
[ Mặn nồng muối trắng biển xanh – Nguyễn Thị Phụng]

Có một mối tình của cô học trò trường Nữ với chàng
hải quân lênh đênh sông nước bốn mùa. Vì yêu cô
bé không ngại biển to sóng lớn chỉ mong làm hạt cát
để theo anh khắp bốn phương trời:

Có lúc mơ, được làm …hạt cát
Nhỏ nhoi đời, trôi dạt biển khơi
Trôi theo anh, con sóng cuối trời
Mặc bão tố, thác ghềnh khốn khó…

[ Mơ – Nguyễn Thu Trang]

Mơ ước của Thỏ Con bàng bạc sương khói hơn nhưng
cũng chỉ là mơ ước không bao giờ hiện thực:

Em xin là áng mây

Lang thang  cùng năm tháng

Không vương mang vương mang

Rồi một ngày mây tan

Hóa thân cơn mưa nhỏ

Như là suối là sông

Hòa vào trong biển cả

Ôi mênh mông mênh mông

[ Mong manh giọt nước -Thỏ Con]

Một lần về với biển nhà thơ nữ đã ngại ngần trước mênh mông
của sông nước nên thơ hình như có ai đó nhìn mình quá đổi
dịu dàng để quê hương của người từ đó miên man vào trang
thơ của một người trẻ tuổi :

hỏi núi,
núi chẳng biết tên em
hỏi mây,
mây chẳng thèm đưa lối
một lần.. về thăm xóm biển
quen với thị thành em để lạc dấu chân..

hỏi sóng..
sóng cất lời than van
hỏi gió..gió cứ reo hò trong nắng
để quanh đây
nghe chút gì thầm lặng lời của tim mình
và em đứng bâng quơ.
[ Ánh mắt người Nhơn Lý- Rêu]

Biển là nỗi niềm thương nhớ của lữ khách tha hương
bởi vì đó là em trong mẹ, là những hẹn hò sáng nắng
chiều mưa, lá dừa bay trong gió mà cứ ngỡ là tóc ai
bay để từ khi xa biển chỉ cần một hình ảnh thoáng
mây bay là nhớ biển nghẹn ngào:

Văng vẳng câu thơ nhớ về biển mặn
Dừa cao nghiêng nắng xõa tóc vai em
Đôi mắt đăm đăm cuối trời biển rộng
Gợi lòng viễn xứ thương hoài nhớ mong

Viết nửa câu thơ mơ về biển cũ
Diều bay quyến rũ mong ngóng đôi ta
Thông réo vang xa biển chiều thơ mộng
Vọng hồn tiếng sóng ru lòng viễn phương…
[ Biển Xưa – Hòa Nguyễn ]

Anh chàng đa tình Lê Trọng Minh Kha thì có bao nhiêu biển
anh đều lưu luyến khôn nguôi vì biển nào cũng gợi về một
tình xưa kỉ niệm:

tặng Biển Ghềnh Ráng
(Một lần ghé thăm, một đời lưu luyến)
Đường lên ghềnh ráng mênh mông
Hai hàng dương vọng tiếng lòng thi nhân
Rằng ta còn vướng bụi trần
Ôm vầng trăng cũ mấy lần tơ vương
Anh từ ngàn dặm ruổi rong
Em về dấu kín tiếng lòng vỡ tan
[ Chùm thơ về biển – Lê Trọng Minh Kha ]

Và những lúc khi mà cuộc đời không như ý, những
mũi gai sầu thay phiên làm thui chột niềm tin của
ta thì xin hãy trở về với biển để nuôi lại hoài bão cũ .
Biển là phương thuốc diệu kỳ để hàn gắn những
đau thương mà con người và cuộc đời đem đến
cả Hùng Thiện , Lãng Phong , Mai Hoài Thu đều  :

Về với biển những khi lòng trống vắng,
Phía chân trời, ta ngắm ngọn non xa.
Những cánh bườm trông như những mái nhà,
Ôi, gần gũi, biển hiền lành, giản dị…

[ Nhớ Biển -Hùng Thiện]

Anh muốn trở về biển
Để tìm lại chính mình
Soi hồn dưới bình minh
Hong khô sợi thương nhớ
Những ảo mộng dại khờ
Tháng ngày xa xưa ấy…

[ Về với Biển – Lãng Phong ]

Chiều nào đó
Khi biển tình vẫn vỗ,
Tôi bảo rằng:
Sóng biển biết hờn ghen,
Sóng giận dữ
quay cuồng tung bọt trắng,
Biển thét gào,
thèm ngậm nụ hôn sâu.

[ Biển Tình -MaiHoàiThu]
Xa biển vào một ngày lịch sử nên những dòng thơ của
Nguyễn Trác Hiếu nặng trĩu những u buồn ray rứt:

Chiều rời quê không gian u uất
Trùng dương sầu gợn sóng ưu tư
Đàn hải âu cất lời tha thiết
Vẫy cánh chào tiễn biệt người đi
[ Chiều rời Quy Nhơn – Nguyễn Trác Hiếu ]

Hãy cùng với Lâm Cẩm Aí với những dỗi hờn rất con nít trong một
trăn trở thiếu phụ:

Chiều thênh thang ra biển
Biển vồn vã  hỏi người
Em thì thầm nói nhỏ
Người xa rồi biển ơi
………………………..
Ừ , thôi không ra biển
Đem ném hết triền miên
Ừ , thôi không xuống phố
Bóng một mình nhấp nhô
[ Bóng bụi mờ- Lâm Cẩm Ái]

Kỉ niệm và kỉ niệm như Kim Bồng:

Trăng kia gieo mấy thiết tha
Biển xanh gió lộng bao la chập chùng
Hàng dương rũ bóng lạnh lùng
Sóng hờn lên cát não nùng xót xa
[ Đêm nhớ khôn cùng – Kim Bồng ]

Meocon ví von cuộc nợ ba sinh của biển và người:

Mặt trời nợ nắng lung linh
Vầng trăng nợ chiếc thuyền tình lênh đênh
Biển xanh nợ sóng vỗ ghềnh
Núi cao nợ đá chông chênh vách mòn
[Nợ – meocon]

Chưa có ai trước biển đã tức cảnh sinh tình vẽ một bức tranh thơ
đầy đủ hình hài của một giai nhân từ sóng và nắng biển như
Nguyễn Kim Chức:

Bồng bềnh ngọn sóng
Bồng bềnh dòng tóc
Bồng bềnh làn mây vợi xa tít nơi chân trời.

Ngập ngừng giọt nắng
Ngập ngừng lời hát
Ngập ngừng làn nước mát xanh biếc

Thì thầm ngọn gió
Diệu kỳ vỏ ốc
Mơn man hài xinh thần tiên
[ Thoáng bâng khuâng – Nguyễn Kim Chức]

Biển của KhêKinhKha là một người yêu xinh như Tố nữ:

Có phải em là cánh mây trôi
hay em là sóng Quy Nhơn này
ôi tóc em bay đầy trong gió
bay rối gió chiều, rối hồn tôi

có phải em mang nắng Quy Nhơn
và mắt em trong của biển buồn
em gieo nắng lụa trên biển cát
nên nắng Quy Nhơn qúa ửng hồng

[ Em Quy Nhơn – Khê Kinh Kha ]

Nhà thơ Huy Uyên thì ỡm ờ :

Không về đâu,ơi người em Bình-Định
mãi xa người đầy nổi nhớ quê-hương
em có đứng bên đường đợi anh về cùng biển
sáng mai nắng lên tới lúc chiều buông .

[Qui-Nhơn hẹn một ngày về – Huy Uyên ]

Đâu cần về vì với TSN, biển là của riêng mình và
quá khứ thì bất khả xâm phạm:

Biển của em biển của thời nhung nhớ
Vẫn cát vàng sóng bạc lăn tăn
Dấu chân xưa vết mòn tình cũ
Thủy triều dâng xóa chẳng băn khoăn

[ Biển của em -TSN ]

Tình nhân – Tình nhân cần nhau như cát và sóng biển muôn trùng:

vẫn cần lắm cái nâng niu che chở
Đêm vắng với nỗi cô đơn cùng cực
vẫn cần lắm nụ cười người dâng hiến
Bờ cát mịn muôn thuở dịu dàng êm ái
vẫn cần lắm sóng dập dồn ngày biển động ghé qua

[ Vẫn cần lắm – Khảo Mai]

Từ yêu người Đào Thanh Hòa yêu luôn biển
của người ấy :

Cám ơn anh đã đưa em về miền biển,
Làm dâu Khu Hai nghe sóng vỗ ơ thờ!
[ Cám ơn anh – Đào Thanh Hòa ]

Ngày xưa cũng như hôm nay được học hành luôn
là ước vọng muôn đời của người dân vùng biển để
ước mơ được thăng hoa những cánh tay của biển
từ bốn phương đã vươn ra cùng góp công , góp của
để những em bé học trò miền biển mặn có cơ hội
vươn đến tương lai. Đầu tuần có một chuyến xe đưa
học sinh từ biển về thành phố và cuối tuần cũng
chuyến xe ấy đi ngược lại đưa các em về mái ấm gia đình:

Đưa em đi học
Sa mạc ung dung
Ba mẹ hình dung
Em người thành đạt

Đưa em đi học
Cát vàng mộng mơ
Dệt thành vần thơ
Hoà trong biển lớn.

[ Đưa Em Đi Học – Bạch Xuân Phẻ ]
Xin mượn bài thơ nầy để kết thúc cho bài viết mặc dù

còn nhiều ,còn nhiều…kể sao cho xiết ! Biển quả thật
không thể thiếu trong chúng ta dẫu ai đó có gọi Biển động,
biển cạn, biển chết…thì riêng tôi vẫn ” đêm buồn nghe
sóng vỗ chiêm bao…( NXĐ )

Nguyễn

Mời nghe :
Nhạc : Trịnh Công Sơn
Độc tấu Guitar: Nguyễn

http://youtu.be/II3Dg9opa5M

{jcomments on}

0 thoughts on “Biển Nhớ

  1. nguyentiet

    Một bài viết rất công phu,thể hiện một tình cảm quá thân thương với Hương Xưa.Anh viết bằng cả tấm lòng yêu mến những người bạn, những người em trong mái ấm HX.Anh viết theo cảm xúc của tâm hồn người nghệ sĩ,yêu nhạc, yêu thơ,yêu bạn bè, yêu quê hương xứ Nẫu,bằng một sự thấu hiểu, một đồng cảm rất chân tình, rất tha thiết.Vừa đọc vừa nghe tiếng đàn của anh em thật sự xúc động.Em nghĩ có lẻ đây là món quà anh tặng mừng HX ra mắt ĐS Xuân Hương Xưa ý nghĩa nhất.Cám ơn anh Nguyễn thật nhiều . Chúc anh , chị luôn vui khỏe và hạnh phúc.

    Reply
  2. Trần Đông Oanh

    Một bài viết thật tuyệt vời về biển và những cảm nhận sâu sắc văn thơ của thân hữu về biển! Cám ơn anh Nguyễn nhiều lắm!( vì thấy anh có nhắc đến mình trong đó, hihihi!!!)

    Reply
  3. Tôn Nữ Yên Khê

    Đọc bài viết bỗng dưng muốn mần thơ về biển quá .Cám ơn những lời thơ đầy tâm sự của các anh chị và lời bình sâu sắc của anh Nguyễn .

    Reply
  4. Kim Đức

    “Tôi may mắn được lớn lên nơi một thành phố biển nên dẫu xa xôi đến
    đâu cũng luôn nhớ về biển. Biển nhớ không chỉ là nhớ tới biển ngày xưa mà còn có cả một nỗi nhớ mênh mông như biển cả.”
    Bài viết rất công phu của Anh Nguyễn đã góp nhặt những vần thơ, những cảm xúc dạt dào về biển, cũng đủ nói lên nỗi nhớ biển như nhớ về quê hương mình của Anh Nguyễn – một nỗi nhơ mênh mông như biển cả. Xin cám ơn Anh.

    Reply
  5. Vinh hiep

    Anh Nguyen da quen mot cau trong ca khuc QNMMNN cua Ngo Tin :
    Qui Nhon oi , nhung chieu gio long ngoai khoi .
    Mo Han song vo choi voi , bai cat vang in dau chan nguoi .
    va .
    Bien vang pho xua cho trong , con do khuc ca hoai mong .
    co con nho khong . Co con nho khong

    Reply
  6. Quỳnh Dao

    Anh Vinh Hiep nói đúng quá ngoài bài QNMMNN của NS Ngô Tín còn bài QNĐMNX của NS Vũ Thanh nữa?
    Nhưng đâu rồi tà áo trắng năm xưa
    Và ánh mắt của một thời bối rối
    Đôi mắt đó ngàn lần tôi không hiểu nổi
    Một lần trông mà nhớ tới bao giờ.
    Giọt nắng tàn rơi xuống mong manh
    Ta ngồi nghe sóng vỗ quanh mình
    Bờ cát vàng thiếu bóng em tôi
    Nên trùng dương réo gọi tên người
    Người hỡi nay về đâu
    Mỏi mắt ta tìm nhau
    [QNĐMNX ]

    Qui Nhơn ơi ! Những chiều gió lộng ngòai khơi .
    Mộ Hàn sóng vỗ chơi vơi , bãi cát vàng in dấu chân người .
    Qui Nhơn ơi ! Chiều tan lớp Trinh Vương
    Rộn ràng phố Gia Long , Ngập ngừng áo ai bay
    Biết bao giờ tìm lại trong tôi , trùng trùng ký ức , dấu xưa nhạt nhòa .
    Biết bao giờ tìm lại hương xưa , dư âm tiếng hát vấn vương cung đàn .
    Biển vắng phố xưa chờ trông, còn đó khúc ca hòai mong .

    Có còn nhớ không , có còn nhớ không

    [QNMMNN]

    Reply
  7. lenhholangtu

    Một bức đại phù điêu hoành tráng về BIỂN mà mỗi đoạn/bài thơ hoặc văn là một cái nhìn, một tư duy, một chiêm nghiệm, một chất liệu, một hình thái, một gam màu, một sắc độ… rất riêng được phối hiện “rất phù phép” dưới bàn tay tài hoa hiếm có của nghệ nhân Nguyễn… Bái phục! Bái phục!… 😛
    Còn độc tấu Biển Nhớ của Nguyễn thì khiến mình nhớ tiếng đàn ma thuật của guitarist Vô Thường quá chừng chừng!… 🙂
    Xin ngưỡng mộ & cám ơn… 😆

    Reply
  8. Kiều Thanh

    Một bài viết công phu hầu như những đoạn thơ dẫn rất quen thuộc nhưng qua ngòi bút của anh Nguyễn những đoạn thơ nầy được chắp cánh rất nhiều.

    Reply
    1. TRANKIMLOAN

      TKL cũng nhất trí,& có cảm nhận giống như Kiều Thanh dzậy! nên xin ké với KT luôn chỉ biết nói NS NGUYỄN rất tuyệt & đàn rất hay!

      Reply
      1. Ngọc Tân

        Cảm ơn Trần Kim Loan đã đọc và cổ vũ.
        Theo dõi các bài viết trong Hương Xưa cũng là một cách học tập đấy bạn ạ! Ôi, mỗi người một vẻ, mình được dịp làm giàu cho kiến thức của mình. Chỉ buồn là không có thời gian để đàm đạo từng người được.
        Nguyễn

        Reply
    2. Ngọc Tân

      Cảm ơn Kiều Thanh đã đọc Biển Nhớ và đồng cảm.
      Đọc thơ trong Hương Xưa thấy mỗi người một vẻ, độc đáo và sinh động nên mình viết ra để ngưỡng mộ các bạn đó mà! Dĩ nhiên mình cũng chưa cảm nhận được hết đấy thôi.
      Nguyễn

      Reply
  9. Nguyên Lương

    Nguyễn viết nhạc, chơi đàn, ngón nào cũng tuyệt. Nay lại được đọc văn thơ của mọi người qua ngòi bút của Nguyễn, gom lại những ngọn sóng lớn nhỏ, bốn mùa, đập vào bờ cát trắng Hương Xưa. Té ra con người lâu nay ít xuất hiện trên HX bằng những phản hồi cho các bài viết của bè bạn, những tưởng chàng không để ý, không đọc, ai ngờ chàng đã đọc, đọc nhiều, nhớ dai, nhớ lâu những điều cần nhớ, rồi hôm nay … viết ra một cách cô đọng, xúc tích về những tâm tình của bạn hữu gởi cho biển ngàn đời sóng vỗ. Đi đâu xa, đi bao lâu, về lại QN thấy biển vẫn còn đó như đợi chờ ta. Lòng biển bao dung, tình biển mênh mông, sóng biển dạt dào… như người tình đầu vẫn là người tình muôn thuở, sắc son. Biển có lúc cuồng nộ, giận dữ. Nhưng cũng có lúc biển hiền hòa, phẳng lặng như con người. Gió biển vờn tóc ai, nước biển ướt chân ai… in dấu cát nghìn thu trong lòng kẻ ra đi, có lúc ngậm ngùi, nhớ BIỂN.
    ” Đêm Huế buồn cỏ cây ngậm ngùi thổn thức
    Chiều Qui Nhơn biển gọi sóng ai về
    Chân bước đi đau nhói đường quê
    Đi , đi mãi, có ngày ta đến đích”
    Cản ơn Nguyễn đã làm cho mình bỗng một chốc, nhớ về nơi:
    “Đêm đêm sóng vỗ bạc đầu
    Trong ngôi thủy mộ, chôn sâu bóng hình”
    NL

    Reply
    1. nguyentiet

      Anh NL viết cảm nhận hay quá, khen hoài sợ anh nói em “nịn” và “thừa” nhưng không khen thì không chịu được. 😛

      Reply
      1. Nguyên Lương

        Cô giáo đã cho anh lên tới ngọn cây lâu rồi, không còn chỗ nữa để leo. Đẩy lên nữa là té xuống đó. Thôi nghen. Cô giáo cũng có những cảm nhận (thẩm thơ-chữ của RÊU) rất tuyệt vời. Anh cũng rất thích cách nhìn thơ bạn hữu của MK, NT, KĐ, DL, QT, TT, KL, R, PMT, HKC…Anh khen thì người ta bảo anh thường Trọng Nữ Khinh Nam, nhưng nói thật lòng , trên HX, các bạn nữ rất chịu khó đọc, và đọc kỹ, xong viết cảm nhận thật tình. Khen có sách, mách có chứng. Anh cũng rất thích đọc những lời còm này. Nó gần gũi vì ta cảm thông nhau.
        NL

        Reply
        1. nguyentiet

          Cám ơn anh , em thật lòng mà, thấy hay phải khen thôi.Em ngưỡng mộ anh lắm đó, thiệt đó.Vui nghen anh NL.

          Reply
  10. Đặng Danh

    Tôi cứ nghĩ mình thuộc nhiều thơ không ngờ ông nhạc sĩ nầy ghê thiệt ôm trọn mấy bài tình ca biển của những nhà thơ.Bái phục .

    Reply
  11. Hoàng Kim Chi

    HKC cũng thấy anh NGUYÊN LƯƠNG viết comment quá hay, quá độc đáo nên xin ké với NL luôn, chỉ biết nói Nhạc Sĩ NGUYỄN rất tài hoa, đàn hay, viết giỏi.

    Reply
  12. Ngọc Tân

    Xin cảm ơn các bạn: Dạ Lan, Nguyễn Tiết, Trần Đông Oanh, Tôn Nữ Yên Khê, Qua Đường, Kim Đức, Vĩnh Hiệp, Quỳnh Dao, Lệnh Hồ Lãng Tử, Đặng Danh, Hoàng Kim Chi, Tin Ngo…đã đọc bài viết và lắng nghe Biển Nhớ.
    Xin thứ lỗi vì không thể phản hồi cho riêng từng bạn được. Tất cả là bạn đồng điệu nên mình xin cảm ơn và ghi nhận phản hồi của các bạn. Cảm nghĩ của từng bạn sáng lên niềm vui của mình trong ngày. Cảm ơn Hương Xưa đã nối kết nhịp cầu cảm thông thân ái. Có gì chia sẻ nấy, mình trải lòng ra trong từng bài viết, từng ca khúc, tất cả rất thật chỉ mong góp vui được cho trang nhà đươc chùng nào hay chừng nấy. Thông cảm cho mình những thiếu sót không tránh khỏi. Cảm ơn Tin Ngo đã giới thiệu tiếng violin của Nguyễn cho các bạn qua video clip Qui Nhơn Mênh Mang Niềm Nhớ.
    Hẹn tái ngộ CÁC BẠN ở lần sau, nhé!
    Thân ái,
    Nguyễn

    Reply
  13. Ngọc Tân

    Nguyên Lương ơi,
    Lời bình của bạn bao giờ cũng xuất sắc! Mình tin vào nhận xét của bạn cũng như tấm lòng ngay thật của bạn. ” Sinh ngã giả, phụ mẫu dã, tri ngã giả, Nguyên Lương dã ” , được chưa?
    Nguyễn

    Reply
  14. Ngọc Tân

    Nguyên Lương ơi,
    Lời bình của bạn bao giờ cũng xuất sắc! Mình tin vào nhận xét của bạn cũng như tấm lòng ngay thật của bạn. ” Sinh ngã giả, phụ mẫu dã, tri ngã giả, Nguyên Lương dã ” , được chưa?
    Nguyễn

    Reply
  15. Khảo Mai.

    Đúng là anh Nguyễn
    tuy không thường xuyên ra mặt
    nhưng không có nghĩa là anh vắng mặt
    bởi vì bài viết về BIỂN của anh
    thật chi tiết góp nhặt nhiều trích đoạn BIỂN của nhiều tác giả HX….
    Đọc trích đoạn biển lại được nghe độc tấu BIỂN NHỚ(TCS) thật hay….đó anh..
    Kể từ bài đường thi Ý THU đến nay KM luôn mong được thưởng thức thêm bài đường thi khác của anh mà chờ hoài mỏi cổ vẫn chưa thấy đó anh Nguyễn ơi…
    Chúc anh vui.

    Reply
    1. Ngọc Tân

      Cảm ơn Khảo Mai đã đọc và lắng nghe! Còn nhớ cả bài Thu Tứ của Nguyễn dịch đã lâu rồi! Ôi, lành thay!
      Anh Lam Nguyên và anh luôn hoài cổ, lần giở cảo thơm của người xưa mà ôn cố tri tân, lòng thật cảm hoài. Nay gặp bạn đồng điệu như Khảo Mai có lòng với thơ xưa thật hạnh phúc vô cùng.
      Trang Hương Xưa nếu thỉnh thoảng xuất hiện vài bài thơ cổ chắc cũng không đến nỗi lạc lõng đâu nhỉ?
      Hẹn với Khảo Mai một dịp nào sẽ cùng dạo chơi trên tâm hồn của thi nhân xưa.

      Nguyễn

      Reply
    2. Ngọc Tân

      Cảm ơn Khảo Mai đã đọc và lắng nghe! Còn nhớ cả bài Thu Tứ của Nguyễn dịch đã lâu rồi! Ôi, lành thay!
      Anh Lam Nguyên và anh luôn hoài cổ, lần giở cảo thơm của người xưa mà ôn cố tri tân, lòng thật cảm hoài. Nay gặp bạn đồng điệu như Khảo Mai có lòng với thơ xưa thật hạnh phúc vô cùng.
      Trang Hương Xưa nếu thỉnh thoảng xuất hiện vài bài thơ cổ chắc cũng không đến nỗi lạc lõng đâu nhỉ?
      Hẹn với Khảo Mai một dịp nào sẽ cùng dạo chơi trên tâm hồn của thi nhân xưa.

      Nguyễn

      Reply
  16. PhanMạnhThu

    Anh Ngọc Tân đã đọc khá nhiều, chịu khó góp nhặt những vần thơ viết về biển rải rác trên HX và tập hợp lại thành một bài viết rất công phu với những cảm xúc dạt dào về biển, cách viết cô đọng nhưng rất súc tích, chứng tỏ nỗi nhớ biển của anh cũng mênh mông như đại dương vậy.
    Mãi tới hôm nay mới đọc được bài viết này, dù quá muộn cũng cảm ơn anh.

    Reply

Leave a Reply

Your email address will not be published.