Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu.
(Vương Duy)
Quán bên đường , chớm tàn đêm
Mưa lên thành Vị liễu mềm cành tơ
Chén này nốt ,cạn lòng thơ
Dương quan một bước ai chờ cố nhân.
Một thôi , và chỉ một lần
Người đi hoang mạc tấm thân cuối trời
Không còn ai…để rượu mời,
…Để nghe mưa bụi… chơi vơi Vị thành.
Ta về nến lụn tàn canh
Câu thơ thuở ấy ,tóc xanh ngày nào
Bến xưa vẫn thắm sắc đào
Dòng xanh trở gót xin chào người qua.{jcomments on}
Cũng vẫn là nhớ tiếc bạn tri kỹ .
Hỡi tri âm người ở đâu rồi.
Bến xưa vẫn thắm sắc đào
Dòng xanh trở gót xin chào người qua.
Rất hay .Cám ơn tác giả .
Một thôi , và chỉ một lần
Người đi hoang mạc tấm thân cuối trời
Không còn ai…để rượu mời,
…Để nghe mưa bụi… chơi vơi Vị thành.
Hay quá! Chỉ một lần thôi!
Chào Hoa Tím.
Cám ơn HT,
Chỉ một lần
không còn ai
để cùng nghe…
mưa bụi!
Rượu ngon nhưng thiếu bạn hiền ….
Chào anh Lê Mộng Thắng.
Những câu thơ tài hoa, hoài cổ…Đọc lên nghe một chút chơi vơi, mang một chút khắc khoải nhớ về BẾN XƯA VẪN THẮM SẮC ĐÀO…
Chào Cao Văn Tam,
Câu thơ hơn ngàn năm trước lay động dến ngàn năm sau , bao nhiêu
bi hoan tan hợp, đâu có gì mới nên chưa từng cũ, chia tay bây giờ vẫn như là :
CHIA TAY Ở VỊ THÀNH
Vị thành một sớm mưa bay
Xin nâng chén rượu ấm này tiễn nhau
Uống đi cho cạn nỗi sầu
Bên đường liễu chớm một màu non tơ
Dương quan mây hẵn tình cờ?
Để ta quay lại mộng hờ cố nhân !
Men rượu Vị Thành không làm say mà chỉ là tiếc nuối .
Cám ơn các bạn, cuộc chia tay giữa Vương Duy và Nguyên Nhị ở Vị thành hơn ngàn năm trước đã để lại trong thơ của Vương Duy, làm xao xuyến bao nhiêu thế hệ, nhiều lần tôi bị ám ảnh với những dòng thơ ấy, xin chép ra đây để hầu tặng các bạn ,và để tương nhớ một tài hoa lớn của nhân loại :
TỐNG NGUYÊN NHỊ SỨ AN TÂy
Vị thành triêu vũ ấp khinh trần
Khách xá thanh thanh liễu sắc tân
Khuyến quân cánh tận nhất bôi tửu
Tây xuất Dương quan vô cố nhân.
Quán bên đường , chớm tàn đêm
Mưa lên thành Vị liễu mềm cành tơ
Chén này nốt ,cạn lòng thơ
Dương quan một bước ai chờ cố nhân.
Hay quá anh LMT ơi!
Ta về nến lụn tàn canh
Câu thơ thuở ấy ,tóc xanh ngày nào
Bến xưa vẫn thắm sắc đào
Dòng xanh trở gót xin chào người qua.
Thơ ngậm ngùi quá .
Cám ơn Thanh Nga,
Nến đã lụn ,canh đã tàn.
Đọc lại những dòng thơ thuở tóc còn xanh.
Ngậm ngùi mà chào người qua.
Không còn ai…để rượu mời,
…Để nghe mưa bụi… chơi vơi Vị thành.
Hay quá là hay tác giả ơi !
Trong bài rất nhiều câu hay nhưng tôi thích nhất câu nầy:
“Người đi hoang mạc tấm thân cuối trời”
Từ “hoang mạc” hay quá ! Nó nói hết nổi lòng cô đơn, trống vắng, lạnh lẽo… chỉ một từ đắc thôi mà nói được hết nỗi lòng của tác giả. Đúng là “thôi xao”. Cảm ơn LMT đã cho đọc bài thơ hay!
Cám ơn Phạm Quang Tiến,
Khi tôi đọc thơ Vương Duy… Ra khỏi ải Dương quan là một vùng hoang mạc mênh mông ( thưa với bạn ,đó chỉ là kiến thức qua sách vở mà thôi,tôi chưa được đến nơi đó), câu thơ của VD :Tây xuất Dương quan vô cố nhân,quá gợi cảm, hình ảnh hoang mạc xuất hiện đến với tôi, không “thôi xao” mà vẫn là “thôi xao” . Cảm ơn bạn đã cảm nhận tinh tế . Ai đã chia tay với nhưng gì mình yêu quí thì dể càm thông… ” cô đơn ” , “trông vắng”….
Ta về nến lụn tàn canh
Câu thơ thuở ấy ,tóc xanh ngày nào
Bến xưa vẫn thắm sắc đào
Dòng xanh trở gót xin chào người qua.
Cám ơn anh Lê Mộng Thắng bài thơ quá hay.