Hoàng Hôn

Tác giả: Hạt Dưa

Hai người cùng bước chầm chậm lên ngọn đồi quen thuộc , đã chín năm nay họ thường đến đây để ôn chuyện cũ . Gần mười năm rồi , nàng đã già hơn xưa , nhưng người đàn ông bên cạnh nàng không già chút nào , vẫn còn thấy thanh xuân ở nụ cười chàng , nụ cười trẻ trung , tự tin như chín năm về trước :

– Sang năm ngày nầy , mình liên hoan thật hoành tráng nghe.

Người nữ lắc đầu .Chàng hồn nhiên quá , và nàng không thể nói cái điều nàng quyết tâm sẽ nói trong hôm nay

Đã bao lần , nàng quyết tâm dứt áo , nhưng chỉ cái níu tay nhẹ của người đàn ông làm nàng xiêu lòng ,đổi ý , hỡi ơi ! nàng yếu đuối hơn hơn bất cứ một sinh vật yếu đuối nào trên trái đất , và người đó , người đứng trước mặt nàng đây , thì lại mạnh mẽ , cứng cõi và nàng luôn bị cuốn hút trong quỹ đạo của chàng , chàng không bao giờ bỏ cuộc, không bao giờ chàng để cho nàng được tự do suy nghĩ , bày tỏ những đều nung nấu nàng trong những tháng ngày trống trải , những tháng ngày phải đối diện với nỗi cô đơn dằng dặc, chàng luôn biết cách hướng nàng vào chủ đề chàng đặt ra, hãy vui cho đời đở trống trải , chàng dặn nàng như người mẹ chăm con , chàng luôn kể những chuyện vui cười , những câu nói tiếu lâm , sống động và nàng cười theo nụ cười của chàng , vui theo nỗi vui của chàng . Chàng độc đóan , ích kĩ , chàng tham lam vì bên cạnh chàng luôn có một người nữ trung thành , tận tụy , không hề biết đòi hỏi một yêu cầu nào cho bản thân mình , chỉ biết yêu chàng , tìm mọi cách để vừa lòng chàng , như vậy đó , họ yêu nhau vừa trọn chín năm .

Ngọn đồi nầy là nhân chứng cho tình yêu của họ , nàng thuộc lòng lối đi lên đồi , những hàng thông trồng ngay ngắn , thứ tự , mùa nào lá cũng xanh . Những lần không hẹn hò , nàng nhiều lần đến đây , và ôm mặt khóc , nước mắt rơi xuống chân cỏ dại và cứ như thế buổi chiều đến thật nhanh trong tâm hồn nàng .

Hai người cùng bước về phía bên kia đồi, phía nầy dốc hơn phía bên kia. Phía nầy ít cỏ hơn phía bên kia, từ phía nầy nhín xuống, thành phố thấp thóang sau màn sương mỏng , qua ba con đường ở một ngã rẻ, có nhà nàng, hiu quạnh như chiếc tem thư.

– Hôm qua, có một cô bé quá giang xe .

Chàng hay có kiểu nói bỏ lững, kiểu để người khác hiểu sao thì hiểu, muốn ghen tuông , muốn giận hờn thì chàng sẽ thanh minh , sẽ vỗ về , sẽ an ủi nàng. Rồi chia tay nhau, rồi đợi chờ một lần hẹn hò khác, bắt đầu bằng điệp khúc chuông điện thoại reo, và một tình yêu dai dẳng đến chín năm trường.

– Hôm qua, người đó đến chơi nhà .

Không biết, từ bao giờ nàng bị lây cách nói bỏ lững của chàng, và nàng nhìn nụ cười của người trước mặt, thấy thật khó khăn để nói tiếp .

Người đàn ông đã nói hộ cho nàng :

– Người ấy ngỏ lời cầu hôn .

Nàng gật đầu và cuối đầu vì không đủ can đảm nhìn sắc thái thay đổi của người đàn ông :

– Bao giờ cưới .

– Tháng sau.

Bây giờ, thì nàng ngước lên, nhìn khuôn mặt yêu dấu một lần cuối, sự việc không ngờ dễ dàng đến thế. Chàng không hề giận dữ, đôi mắt chàng xa xôi, lạ lẫm nhưng cuốn hút vô cùng

Nàng sẽ không bao giờ được nhìn lửa thương yêu từ đôi mắt đó, sẽ không bao giờ đến ngọn đồi nầy để ngắm chiều rơi, để nghe tiếng thở dài của nhau mà so tính -ai vui hơn – ai buồn hơn .

– Nhanh thế .

Âm thanh khô khốc, như nhát dao cứa tâm hồn nàng. Chàng không đòi hỏi người đối diện một điều gì, chỉ là sự tự nguyện. Sự tự nguyện kéo dài chín năm làm nàng mệt mõi, đau đớn. Bây giờ , để kết thúc sự tự nguyện lại càng đau đớn thêm .

– Ta về thôi .

Trước khi bước về phía bên kia đồi để đi xuống, nàng nhìn thành phố trong đêm, những ngọn đèn lấp lánh, không còn nhìn thấy ba con đường và lối rẻ, không còn nhìn thấy ngôi nhà hiu quạnh như một cái tem thư. Chiều lịm dần .

3 thoughts on “Hoàng Hôn

  1. Phuong

    Truyện ngắn khá ngắn, phong cách nhẹ nhàng. Câu chuyện gói ghém qua 8 câu thoại, nhân vật nữ có đầy đủ đức tính tốt, nhân vật nam cũng thế, nếu không, cuộc tình sẽ không kéo dài đến một thời gian lâu thế, chỉ có điều người nữ quá phụ thuộc, trong ba câu nói, chỉ câu cuối cùng là ở tâm thế chủ động. Giá gì với ‘tâm thế ở câu nói cuối cùng ấy’ đặt vào đầu câu chuyện thì ‘Hoàng Hôn’ không phải là ‘chiều lịm dần’ mà có thể nối tiếp với bầu trời đầy ánh sao đêm lấp lánh với hai người… Cám ơn tác giả đã cho đọc giả một cảm giác buồn thơ mộng nuối tiếc!

    Reply
  2. Quốc Tuyên

    “Chàng không đòi hỏi người đối diện một điều gì, chỉ là sự tự nguyện. Sự tự nguyện kéo dài chín năm làm nàng mệt mõi, đau đớn. Bây giờ , để kết thúc sự tự nguyện lại càng đau đớn thêm .”

    Không đòi hỏi mà thaatj ra đòi hỏi rất nhiều… anh chàng ni ích kỉ quá!

    Reply

Leave a Reply to Phuong Cancel reply

Your email address will not be published.